Chương 39: (Vô Đề)

"Nhóc hư, lát nữa gặp Mục Dã không cho phép mi gào hỗn với người ta, rõ chưa?"

Meo meo ngao!

"Nếu không tối nay ta sẽ không thèm tắm cho mi nữa."

…. Meo meo.

Gật gật đầu tỏ ý vừa lòng, Khổng Thu chạy xe đến cửa công ty, Mục Dã đã chờ ở đó tự bao giờ, đẩy cánh cửa bên phía phụ lái ra, để đối phương có thể bước vào xe.

"Ồ, chân Blue đã khỏi hẳn chưa?"

Mục Dã vừa lên xe, trông thấy Blue đang ngồi chồm hỗm dựa vào lưng ghế, liền ngạc nhiên hỏi.

"Chân nó đã khỏi hẳn rồi, bác sĩ cũng nói xương đùi của Blue đã hoàn toàn bình phục." Tặng cho Blue một cái liếc kèm theo một tia uy hiếp âm thầm, Khổng Thu cười cười đáp.

"Cuối cùng cậu cũng có thể yên tâm được rồi."

Mục Dã thắt dây an toàn vào, rồi khẽ cười cười với Blue lúc này đang trừng mắt nhìn mình. Ngay sau đó, đôi mắt mèo to tròn của Blue bỗng híp chặt lại, nó hướng mũi về phía nguời Mục Dã ngửi lấy ngửi để.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Mục Dã tò mò hỏi, không lẽ trên người mình có món ngon nào mà Blue thích sao?

Blue? Khổng Thu cũng rất ngạc nhiên.

Blue tự nhiên không thể trả lời, nó chỉ bất ngờ phóng đến trên lưng ghế của Mục Dã, cẩn thận ra sức đánh hơi. Mục Dã hướng nhìn về phía Khổng Thu, trong mắt hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng, mà Khổng Thu lúc này cũng bày ra vẻ mặt vô cùng khó hiểu.

Mục Dã vội giơ hai tay lên:

"Ta thề là hôm qua ta đã tắm rồi."

Mục Dã… Khổng Thu dở khóc dở cười, thấy Blue cứ hít lấy hít để trên cổ Mục Dã, cậu không muốn thừa nhận là trong lòng có chút không thoải mái. Sao thái độ của Blue đối với Mục Dã lại đột nhiên thay đổi 180 độ thế này?

Ngửi hết mấy phút, Blue mới chịu phóng về phía sau Khổng Thu, liếm liếm lên vành tai của cậu, rồi mới meo meo hai tiếng, gục xuống, bày ra bộ dáng tựa như không có gì đáng bận tâm. Mục Dã và Khổng Thu đồng thời trân trối nhìn Blue, đoán không ra vừa rồi nó đã xảy ra chuyện gì.

Về nhà nhất định phải hỏi cho ra lẽ mới được. Khổng Thu khởi động xe: Mục Dã, đi đâu?

Sắc mặt của Mục Dã thoáng đổi, rồi lấy điện thoại trong túi ra:

"Để tôi xem… ừm… đến đường Đức Dương, cậu biết đường mà đúng không?"

Không biết.

"Vậy cứ chạy thẳng, đến chỗ đèn xanh đèn đỏ thứ hai thì quẹo phải."

Ok.

Khó hiểu, ngửi đi ngửi lại trên người mình, xác định lại hoàn toàn không có chút mùi nào, Mục Dã thoáng thở nhẹ ra, lại liếc nhìn Blue, thực sự không biết vừa rồi đối phương đã xảy ra chuyện gì.

Mà lúc này con mèo đã gây ra vô số câu hỏi trong đầu của hai người đang chăm chú nhìn gương mặt của Khổng Thu, cũng không biết đang nghĩ gì trong đầu.

Hai người cùng một con mèo đều đầy tâm sự, nửa tiếng sau, dưới sự hướng dẫn của Mục Dã, xe đã chạy đến trước cửa nhà hàng. Hai người bọn họ đều đã gặp qua không ít người trong giới thượng lưu, nhưng nhìn mấy chiếc xe đậu bên ngoài, hai người nhịn không được mà nuốt nuốt nước miếng.

Khổng Thu nhìn Mục Dã, trong mắt hiện rõ câu hỏi: Anh chắc chắn là không chỉ sai đường chứ hả?

Mục Dã lấy di động ra, mở tin nhắn mà lúc chiều trợ lý của người nào đó đã nhắn cho mình, nhìn nhìn một chút, không chắc chắn lắm đáp:

"Địa chỉ chắc là không sai đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!