Chương 3: (Vô Đề)

Khi cậu đến bệnh viện thú y đã là tám giờ tối, có lẽ các bác sĩ vẫn chưa tan ca. Vừa nhìn thấy Khổng Thu, cô y tá liền nở nụ cười:

"Khát vọng sinh tồn của con mèo này rất mãnh liệt. Tình trạng hiện tại so với lúc trưa đưa tới đã tốt hơn rất nhiều rồi."

Vậy thì tốt quá. Khổng Thu thở phào nhẹ nhõm nói.

Vừa dẫn cậu đến phòng bệnh cách ly, cô y tá vừa nói:

"Nhưng nó vẫn chưa vượt qua giai đoạn nguy hiểm, anh chỉ có thể đứng nhìn nó từ bên ngoài thôi."

Không sao.

Theo y tá đến phòng bệnh, Khổng Thu một mình đứng ở cửa nhìn con mèo nhỏ nằm bên trong. Nó vẫn nằm yên bất động như vậy từ lúc cậu đi đến giờ, một chân trước còn đang bị cắm kim để truyền dịch.

Trên thân nó vẫn còn dính máu, nhưng dưới ánh đèn phòng bệnh, có thể thấy được lông của nó có màu vàng ánh kim nhạt. Khổng Thu chưa bao giờ nuôi thú cưng, nhưng từ trước tới giờ cậu chưa từng thấy qua con mèo nào có màu lông đặc biệt như vậy.

Hơn nữa, trên trán của nó còn có một nhúm lông màu lam ở ngay giữa mi tâm, tản ra xung quanh theo hình rẻ quạt, nhưng mà trên trán nó vẫn còn vấy máu nên hình dạng cụ thể như thế nào thì Khổng Thu vẫn chưa nhìn ra.

Thân thể nhỏ bé của con mèo cứ phập phồng lên xuống, hô hấp rất yếu. Qua lớp cửa cách ly, Khổng Thu nói với mèo nhỏ:

"Mèo con, mày nhất định phải khoẻ lại đó."

Giống như nghe được tiếng nói của Khổng Thu, mèo nhỏ vốn đang nằm im bất động bỗng dưng cử động hai chân trước một chút, khiến Khổng Thu nhìn đến ngây người.

Ngay sau đó, trước con mắt kinh ngạc của cậu, đôi mắt đang nhắm chặt kia khẽ chớp chớp vài cái, dường như định mở ra.

Bé con, cố lên.

Trái tim Khổng Thu bắt đầu đập loạn. Chân trước của nó cử động càng lúc càng rõ ràng hơn, ngay cả sợi dây truyền dịch cũng theo đó mà rung lên. Khổng Thu không nhịn được mà siết chặt nắm tay, vui mừng hô lớn:

"Bé con, mi nghe thấy giọng nói của ta phải không? Cố gắng lên, mở mắt ra đi nào!"

Đôi mắt nho nhỏ cuối cùng cũng mở ra, trước tiên là nhìn về phía Khổng Thu. Khổng Thu cũng không phát hiện ra toàn thân mình đã thấm đẫm mồ hôi, chỉ biết đập liên tục vào cửa kính, giống như cậu là chủ nhân thực sự của con mèo này vậy, tâm trạng cũng vô cùng hạnh phúc.

"Bác sĩ! Bác sĩ! Con mèo tỉnh lại rồi!" Khổng Thu hét to, gọi với ra ngoài.

Nó đã tỉnh sao? Một vị bác sĩ nghe thấy vội vàng chạy đến.

Khổng Thu chỉ tay vào mèo nhỏ đang nằm bên trong, kích động nói:

"Nó vừa cử động, giờ còn đang mở mắt này."

"Ôi! Không thể tin được!" Bác sĩ nhìn vào bên trong, hiển nhiên cũng kinh ngạc không kém. Ông gọi thêm một y tá, đeo khẩu trang mở cửa bước vào trong.

Áp mặt vào cửa kính, Khổng Thu không ngừng vẫy tay như một tiểu hài tử với con mèo vẫn đang chăm chú nhìn cậu từ nãy tới giờ:

"Bé con, cố lên! Mi sẽ khoẻ lại thôi, hãy cố lên!" Đôi mắt híp lại thành một đường chỉ nhỏ, con mèo khẽ chớp chớp, hơi hơi chuyển động theo hành động của Khổng Thu.

Có thể do quá suy yếu, khi bác sĩ vừa tiêm thêm một mũi thì nó lại tiếp tục thiếp đi. Mặc dù thời gian nó tỉnh lại không đến năm phút, nhưng Khổng Thu vẫn rất vui vẻ vi cậu đã cứu sống được một sinh mệnh.

Đợi đến khi bệnh viện sắp đóng cửa, Khổng Thu mua mấy hộp thức ăn tốt nhất tại quầy bán đồ trong bệnh viện, rồi nhờ cô y tá cho con mèo ăn khi nó tỉnh lại.

Ngày mai cậu bắt đầu đi công tác, không thể đến thăm nó được.

"Tôi sẽ gọi điện thoại hỏi thăm tình hình của nó mỗi ngày, xin nhờ mọi người giúp đỡ."

"Anh đừng khách sáo, đây là trách nhiệm của chúng tôi mà. Anh hãy yên tâm. Loài mèo kiên cường hơn chúng ta nghĩ rất nhiều, nó nhất định sẽ nhanh chóng khoẻ lại."

Cám ơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!