Khổng Thu vô cùng lo lắng cho Mục Dã, chứng dị ứng này của Mục Dã hình như có chút nghiêm trọng, đã bốn ngày, Mục Dã vẫn không tốt lên được thêm chút nào, sắc mặt vẫn tái xanh như trước.
Mục Dã bị bệnh, mọi chuyện hợp tác triển lãm đều đổ hết lên vai Khổng Thu, khiến cậu mấy hôm nay đều vô cùng bận rộn. Nghĩ mấy hôm, cậu mới điện thoại về công ty đề nghị Tồng Tài cho Mục Dã về trước, Tổng Tài cũng đồng ý.
Nhưng khi cậu đem chuyện này kể lại cho y nghe, Mục Dã lại cự tuyệt.
"Tôi không sao, tôi sẽ cùng về với cậu, cũng chỉ còn vài hôm nữa là xong rồi còn gì."Nhưng khí sắc của anh kém thế này.
"Trên mặt Khổng Thu hiện rõ vẻ lo lắng, Mục Dã khẽ cười nói:"Không cần quá lo cho tôi, vài hôm nữa sẽ không sao đâu.
Thật vất vả cho cậu, hai quầng mắt của cậu lúc này trông chẳng khác gì một con gấu trúc.
"Khổng Thu không ngại, nhún nhún vai:"Tôi quen rồi, nếu so với mấy hợp đồng trước đây, thì lần công tác này thoải mái hơn rất nhiều, ít nhất mỗi ngày còn được ăn ngon miệng. Mục Dã, thật là không sao chứ?
Tôi vẫn cảm thấy anh nên về trước thì hơn.Thật sự không có gì mà.
"Mục Dã nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ, y vội thúc giục:"Cậu cũng nên nghỉ ngơi sớm đi, không phải mai còn phải bàn về một hạng mục quan trọng sao?Rồi, tôi về ngay đây.
"Khổng Thu đứng dậy, nhưng vừa xoay người đi, tay đã bị kéo lại."Mục Dã?
"Vội vàng buông ra, trên mặt Mục Dã chợt hiện ra một nụ cười không mấy tự nhiên:"Trọng Ni, ngủ ngon.
"Khổng Thu hơi nhíu nhíu mày, rồi mới cười cười nói:" Ngủ ngon."
Đi khỏi phòng Mục Dã, Khổng Thu ôm một bụng lo lắng trở về phòng của mình. Tắm rửa xong, cậu lên giường nằm, nhưng trong đầu chỉ toàn nghĩ về gương mặt tái nhợt của Mục Dã. Chẳng lẽ chỉ đơn thuần là dị ứng thôi sao? Không phải dị ứng chỉ là toàn thân nổi mẩn đỏ hoặc sốt nhẹ ư?
Nhưng Mục Dã đâu có những triệu chứng đó. Nghĩ kỹ lại, mấy hôm nay Mục Dã toàn mặc áo lông cổ lọ, che kín toàn thân, có lẽ y thật sự bị nổi dị ứng rồi.
Cầm lấy điện thoại bàn, bâng khuâng nửa buổi, Khổng Thu vẫn chọn buông máy xuống. Hôm nay cậu đã gọi điện thoại cho Blue, hơn nữa bây giờ Blue đang ở nhờ nhà người ta, gọi giờ này, hình như có chút không tiện.
Ah… Ngáp một cái rõ to, Khổng Thu tắt đèn.
Ngày mai tranh thủ xong sớm một chút, rồi lại đi khuyên Mục Dã vậy.
Nháy mắt, đã nghe tiếng bước chân đến gần, Mục Dã xoay người lại đối diện với hắn. Từ sau hôm bị nam nhân này uy hiếp đến nay, Mục Dã đã chọn cách phản kháng trong yên lặng. Nam nhân tựa hồ cũng không ngại, mỗi tối đều xuất hiện tại căn phòng này.
Sau khi tắm rửa xong, nam nhân mặc áo ngủ bước lên giường, lấy túi công văn để ở đầu giường lên, rút ra mấy tập văn kiện, đưa lưng về phía y, lạnh lùng hỏi:
"Khổng Thu cho em về nước trước, tại sao lại cự tuyệt?"
… Không muốn hỏi xem tại sao nam nhân lại biết, Mục Dã chọn cách không lên tiếng.
Nam nhân đưa mắt nhìn Mục Dã, nhưng tầm mắt vẫn không rời văn kiện trên tay, nói:
"Tôi đã đặt vé may bay ngày mai cho em về nước rồi, chuyến bay lúc 8 giờ 20."
Mục Dã xoay người lại, trên mặt y tràn ngập phẫn nộ không chút che giấu:
"Anh lấy quyền gì mà quyết định thay tôi!" Một người tốt tính như y, vậy mà cũng có ngày bị nam nhân này bức đến sắp thổ huyết.
Nam nhân vẫn trưng ra gương mặt lạnh băng, bộ dáng tựa như mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay hắn, nhìn về phía Mục Dã, thanh âm băng lãnh vang lên:
"Tôi chính là chủ nhân của em, nhớ kỹ."
Khóe miệng Mục Dã cong lên thành nụ cười chế giễu, cuối cùng, y vẫn không nói gì, mà chỉ xoay người lại, đưa lưng về phía nam nhân. Nam nhân cũng không nói gì, chỉ chuyên tâm vào văn kiện trên tay.
Áp chế nộ hỏa trong lòng, Mục Dã ấm ức nói:
"Như thế này thú vị lắm sao?" Tôi đã 35 tuổi, cũng sớm qua cái tuổi có thể kích phát dục vọng chinh phục của người khác rồi. Tôi trước giờ không thích cùng người khác tranh đấu, cũng không muốn làm như vậy, với tôi chuyện đó vô cùng nhàm chán.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!