Ăn vài miếng sandwich cho no bụng, màn đêm buông xuống thật lâu, Khổng Thu để tiểu Trương ở lại buổi liên hoan tối nay, còn mình thì mang máy ảnh trở về khách sạn. Trên đường, cậu gọi điện thoại cho Mục Dã, nói cho đối phương biết cậu về trước để chỉnh lý tư liệu.
Trở lại khách sạn, cậu gọi phục vụ mang cơm lên, rồi mệt mỏi ngồi trước bàn trong phòng khách. Ảnh chụp cần phải chỉnh sửa còn rất nhiều, mà Khổng Thu còn muốn gọi điện thoại cho tổng tài để thông báo tình hình nữa.
Chẳng là công ty dự định mở thêm một tạp chí mới, do Khổng Thu đảm nhiệm vị trí tổng biên tập, sẽ bắt đầu bằng hoạt động tại triển lãm lần này, cho nên công việc của cậu càng ngày càng nhiều.
Nói chuyện điện thoại và xử lý xong xuôi những ảnh chụp của ngày hôm nay, Khổng Thu nhìn lên đồng hồ thì mới phát hiện ra lúc này đã là 12 giờ đêm, cậu xoa xoa phần cổ cứng ngắc của mình rồi chậm rãi bò lên giường.
Đinh đoong.
Có người ấn chuông cửa, có thể là Mục Dã đã trở về, Khổng Thu đành phải đứng lên đi ra mở cửa. Ở bên ngoài, quả nhiên là Mục Dã.
"Tôi còn tưởng cậu đã ngủ rồi."
Mục Dã cầm trong tay một chai rượu vang và hai cái ly.
"Không có, tôi vừa chỉnh sửa ảnh của ngày hôm nay xong, anh cũng vừa mới về sao?" Khổng Thu vừa nói vừa bước đến bên giường, ngồi xuống, còn Mục Dã thì rót hai ly rượu, một ly đưa cho Khổng Thu.
Mệt mỏi xoa xoa huyệt Thái Dương, Mục Dã nói,
"Tôi sợ nhất là xuất ngoại, điều chỉnh đồng hồ sinh học về giờ giấc khác biệt là chuyện thống khổ nhất, mà tôi cũng sợ chuyện này nhất."
Khổng Thu kinh ngạc không ngớt, nhấp một ngụm rượu rồi nói,
"Anh còn chưa thích ứng sao? Chúng ta tới đây đã năm ngày rồi."
Mục Dã cười khổ một chút, lắc đầu:
"Tôi phải mất hơn nửa tháng mới có thể quen được, kết quả vừa thích ứng được với giờ giấc mới thì chúng ta lại phải quay về, về nước lại mất hơn nửa tháng nữa để trở lại như cũ."
Khổng Thu có chút áy náy, lần này nếu như không phải cậu đi Đức, thì Mục Dã chưa chắc đã đi cùng? Yên lặng uống rượu, Khổng Thu cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.
Mục Dã nhìn Khổng Thu, cũng nhấp một ngụm rượu rồi nói,
"Trọng Ni, tôi đối với cậu… có lẽ cậu cũng biết. Tôi cũng muốn nói thẳng với cậu, chúng ta rất giống nhau, tôi có thể cảm giác được cậu cũng là người như tôi, không thích nữ nhân."
Khổng Thu chấn động, toàn thân cứng ngắc mà ngẩng đầu lên nhìn y, cười khổ:
"Rõ ràng như vậy sao?"
Mục Dã thấp giọng nói,
"Không, chỉ là tôi rất giỏi quan sát, hơn nữa… những người như chúng tôi đều rất tinh tường trong việc tìm ra người đồng giới."
Khổng Thu chớp mắt, lặng yên xem như thừa nhận.
Mục Dã nhíu mày, một lát sau lại ôn hòa nói,
"Thoạt nhìn Trọng Ni xem ra cũng không vui vẻ lắm."
Mục Dã... Khổng Thu khó khăn nói, như đang lựa chọn từng từ một,
"Kỳ thực... thời gian này, tôi không có, ừm, tâm tình bàn luận những chuyện này."
"Tại tôi còn chưa đủ tốt sao?"
Mục Dã vốn không có ý định đánh bài ngửa với Khổng Thu, nhưng ngày hôm nay y lại bị một người làm ảnh hưởng tới tâm tình của mình, gián tiếp cũng ảnh hưởng tới sự tự chủ của y, kết quả, y cũng không thể nhịn được nữa.
Khổng Thu lộ ra vẻ mặt xin lỗi cùng bất an mà nói,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!