Từ sau khi dự sinh nhật của Mục Dã đến nay, Khổng Thu trở nên phi thường bận rộn, cho dù cậu gần như từng giây từng phút đều ở bên cạnh Blue, nhưng những hành động thân mật của cả hai lại gần như không có.
Mỗi ngày, sau khi thức dậy, Khổng Thu mang máy ảnh đi đến studio làm việc, còn không thì đi chụp ngoại cảnh, về đến nhà, cậu ôm Blue đi tắm rồi cùng nhau lên giường ngủ.
Cũng vì công việc bề bộn, nên Khổng Thu cũng không cùng Mục Dã gặp mặt, dường như Mục Dã cũng biết Khổng Thu dạo này rất bận, nên thỉnh thoảng y chỉ điện thoại hỏi thăm chứ không hẹn cậu đi đâu nữa.
Còn Blue, nó chỉ âm thầm chờ hai chân sau hồi phục, cũng không cường ngạnh đòi liếm miệng của Khổng Thu, thậm chí cũng không hề liếm đến khóe miệng của cậu.
Khổng Thu đang trong tình trạng cả thể xác lẫn tinh thần đều khẩn trương tột độ, cũng vì biểu hiện này của Blue mà thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, tuy rất vừa ý, nhưng không hiểu sao cậu vẫn cảm thấy có chút gì đó mất mát, mà ngay cả bản thân cậu cũng không hiểu mất mát đó là gì.
Một tháng trong nháy mắt đã trôi qua, Khổng Thu nhận được thông báo của trợ lý, có một buổi triển lãm nghệ thuật ở Đức mời Khổng Thu đến dự. Khổng Thu sau khi nhận được điện thoại chỉ thản nhiên đồng ý. Ảnh cưới của Dư Nhạc Dương và Đào Đào cậu đã xử lý xong, cũng đã gửi lại cho Dư Nhạc Dương.
Hai người đều bộn bề công việc nên từ sau khi trở về thành phố S đến nay, Khổng Thu và Dư Nhạc Dương cũng chỉ điện thoại cho nhau được hai ba cuộc.
Lần này trong điện thoại, Dư Nhạc Dương chỉ mải khen ảnh chụp hợp với phong cảnh ra sao, rồi ảnh ***g trong khung đẹp đến thế nào, Khổng Thu phát hiện ra tim mình không còn đau như lúc trước nữa, thậm chí một chút đau đớn mỏng manh cũng không mảy may có.
Khổng Thu biết, phần tình cảm thầm lặng này của mình đã phần nào phai nhạt đi.
Cúp điện thoại, Khổng Thu thở một hơi thật dài, ghé vào trên bàn. Cậu hối hận, cậu không muốn đi Đức, không muốn rời khỏi thành phố S, không muốn… không muốn rời xa Blue. Blue bây giờ đã không còn dính lấy cậu như lúc trước, thậm chí còn không thèm liếm miệng cậu.
Đây rõ ràng là kết quả mà cậu muốn có, nhưng sao giờ cậu lại thấy không thoải mái chút nào.
Blue… Cậu lên tiếng, theo bản năng, cái tên đầu tiên thốt ra, chính là Blue. Nếu không có Blue, cậu không thể nào nhanh chóng nguôi ngoai đi nỗi đau thất tình mà Dư Nhạc Dương đã vô tình gây ra. Vậy mà bây giờ, cậu cứ thế này mà bỏ lại Blue, có phải là hơi quá đáng hay không?
Bật thẳng dậy. Khổng Thu mở mấy trang web lên xem điều kiện để đem vật nuôi cùng đi xuất ngoại. Sau khi xem được vài trang, cậu chán nản tắt máy, đừng nói là thời gian đăng ký đã không kịp, mà Blue còn chưa chích ngừa, chỉ điểm này thôi cũng đã không được lên máy bay rồi.
Giương mắt nhìn con mèo đang nằm ngủ ngon lành trên ghế sofa, Khổng Thu đứng dậy đi đến bên cạnh, tai mèo giật giật, đôi mắt màu lam chỉ chớp mở một cái, rồi lại tiếp tục nhắm.
Blue. Ngồi lên sofa, ghé vào người Blue, Khổng Thu nắm hai chân trước của Blue lên, áy náy nói:
"Có một chuyện, ta muốn thương lượng với mi."
Blue mở mắt, trở mình nằm lại để tiện cho Khổng Thu nắm lấy chân mình, nhưng nó cũng không như lúc trước mà nhào lên liếm khóe miệng, hay hôn lên môi cậu nữa. Vô thức nhíu chặt mi, Khổng Thu trở mình nằm xuống sofa, đem Blue ôm lên ngực mình.
"Blue, chuyện là, cuối tuần này ta sẽ đi Đức.
Ta kiểm tra rồi, nếu mi muốn đi với ta thì phải đăng ký trước ít nhất là hai tháng, không chỉ vậy, mà còn phải chích ngừa, tẩy giun, trị rận nữa. Cho nên lần này ta không thể đem mi theo được, mi ở lại nhà mẹ cô Trương được không? Ta sẽ mau chóng trở về.
"Lý do vô cùng chính đáng, nhưng Khổng Thu lại không cách nào nhìn thẳng vào hai mắt Blue mà nói. Đôi mắt mèo to tròn chăm chú nhìn Khổng Thu, ngay lúc Khổng Thu cảm thấy bất an, khó chịu, thì nó liền"meo meo
"hai tiếng tỏ vẻ không sao cả. Không hề tức giận, hay không đồng ý, thậm chí ngay cả chút bất mãn cũng đều không có, tâm can Khổng Thu tựa như rơi thẳng xuống đáy vực."Blue, mi giận sao?Meo meo ô.
"Cái mũi ẩm ướt cọ cọ vào cằm của Khổng Thu, nói cho đối phương biết là nó không hề tức giận. Bleu như thế lại càng làm Khổng Thu bất an, cậu nâng đầu Blue lên, cẩn thận hỏi:"Thật không tức giận chứ?Meo meo.
"Không tức giận, nhưng cũng không vươn đầu lưỡi ra."Blue…
"Blue không tức giận không phải là cậu nên vui ư? Nhưng sao cậu vẫn không cách nào vui lên được."Meo meo ô.
"Khẽ cọ cọ, thanh âm vô cùng bình thường."Blue, ta bỏ mi lại một mình, mi có quyền tức giận với ta đó.
"Nổi giận đi, nổi giận với ta đi Blue."Meo meo
"tiếp tục cọ, thanh âm vẫn như trước, không một chút ôn nhu ngày thường."Blue…
"Khổng Thu nhịn không được mà nói:" Mi cứ nổi giận với ta như mọi khi đi, chứ bộ dáng lúc này của mi ta nhìn không quen mắt chút nào.Meo meo…
"Nhẹ nhàng cắn lên cằm của Khổng Thu, Blue bày ra bộ dạng vô cùng phối hợp. Trong lòng Khổng Thu rất khó chịu, cậu xoay người lại, đem Blue đặt dưới thân, rồi chôn mặt trong ***g ngực đầy lông của nó, đến khi ngộp thở, mới nói:"Blue à, đừng như vậy, ta vẫn quen cái bộ dáng giận dữ vô độ của mi hơn.Meo meo.
"cái đệm thịt mèo sờ sờ lên mặt Khổng Thu. Trong lòng buồn bực, Khổng Thu lên tiếng:"Blue, ta sẽ nhanh chóng trở về, phải chờ ta đó.Meo meo.Tôi sẽ chờ em mà.Blue… Ta không muốn đi.Meo meo meo meo…Đi đi, đi đi.Blue…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!