Trong lúc đang trò chuyện với Quý phi, tôi thoáng thấy chú vẹt nhỏ.
Trong đầu tôi bỗng lóe lên một ý nghĩ.
"Tại sao ta lại nghe được tiếng lòng của thực vật?"
Tại sao lại là thực vật?
Tại sao lại là tôi?
Trinh nữ thảo, nguyệt quý, dây leo mỹ nhân… chúng đều có một điểm chung đều là những loài thực vật được cung điện nuôi dưỡng.
Từ cách nói năng, có thể suy ra, chúng đã tồn tại ở đây ít nhất hơn mười năm.
Xuân sấm, hạ mưa, thu gặt, đông tàng, năm này qua năm khác, bốn mùa luân chuyển, rốt cuộc loài thực vật nào có thể tồn tại hơn mười năm?
Chỉ có thể là… linh hồn con người.
Một cây cối bình thường, tuyệt đối không thể biết đến những bí ẩn về xuyên không như vậy.
Cho nên, những thực vật đã từng đối thoại với tôi, để tôi nghe thấy tiếng lòng đều là những người xuyên không tiền bối.
Bọn họ từng khoác lên người xiêm y lộng lẫy, hưởng vinh hoa tột đỉnh.
Thế nhưng cuối cùng, đều chết yểu thảm thương.
Linh hồn bị trói buộc vào những khóm cây nhỏ bé này.
Mà tôi tôi không cam lòng, cũng không muốn bước vào vết xe đổ ấy, không muốn lặp lại vận mệnh bi thảm đó.
Quý phi từng nói, Lý Thanh Ý sai người hãm hại tôi, thực chất chính là đang từng bước vây ép, bóp nghẹt tôi.
Vì sao hậu cung lại không có con nối dõi?
Đến giờ phút này, chân tướng mới dần sáng tỏ.
Là bởi vì hắn bằng niềm kiêu ngạo của một người đến từ thế giới hiện đại, không cho phép bản thân bị cổ đại đồng hóa, không cho phép sinh ra một đứa trẻ lai lịch mơ hồ giữa hai thế giới.
Nếu tôi không sớm tìm cách thoát thân, đến khi giá trị bị vắt kiệt, số phận của tôi sẽ là bị giam cầm trong Cảnh Dương Cung, trở thành một con rối mang danh Trân phi.
Cây đào khẽ thở dài một tiếng.
[Đứa nhỏ ngốc này, cái mà ai ai cũng mơ ước, vậy mà ngươi lại tránh như tránh tà.]
Tôi ngẩng đầu nhìn lên cây đào cao vút.
"Những gì người người đều thèm muốn, chưa chắc đã là điều tốt."
"Nếu ta có thể trở về, ta nhất định sẽ sống thật tốt, không bao giờ mặc kệ số phận mình bị vùi dập nữa."
Cành đào trĩu nặng những trái chín, khẽ đong đưa, như cách không mà vuốt nhẹ lên đỉnh đầu tôi.
[Muốn quay về, kỳ thực rất đơn giản.
Chỉ cần thân xác này chết đi, linh hồn ngươi sẽ không còn nơi nương tựa.]
[Ba ngày sau sẽ có nhật thực, đó là cơ hội duy nhất.]
20
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!