Chương 3: (Vô Đề)

La Điệp chống nạnh, trừng mắt quát tôi:

"Con nha đầu này chỉ biết trốn việc, không biết chui rúc chỗ mát nào suốt nửa ngày, đến cả công việc bổn phận cũng quên mất, đúng là lười biếng!"

Nói thật, nếu tôi mà bị coi là lười, thì trong cái hậu cung này chắc chẳng còn ai gọi là siêng năng nữa.

Tôi ngoan ngoãn cầm lấy chổi, bắt đầu quét dọn sân viện.

May mà tôi vốn trời sinh nhiều sức, dù cả buổi chiều nhóm lửa trong Ngự Thiện Phòng cũng chẳng hề gì, ngay cả ngự trù cũng phải khen tôi nhóm lửa giỏi.

Vừa quét vừa suy nghĩ trong đầu.

Nếu tôi muốn lấy lòng Hoàng đế, thì chỉ còn biết bám vào manh mối mà cây trinh nữ tiết lộ.

Ngươi hỏi tôi tại sao phải lấy lòng Hoàng đế à?

Đương nhiên là vì muốn giữ lại công việc nho nhỏ này!

Bởi lẽ Hoàng đế đã hai tháng không ghé qua cung Hoàng hậu, thậm chí còn ngang nhiên vượt phép tổ chế, khiến Hoàng hậu nương nương thất vọng lạnh lòng, quyết tâm dồn sức… làm sự nghiệp lớn.

Mà bước đầu tiên để làm sự nghiệp, chính là  cắt giảm nhân sự!

Tôi, một tiểu nha hoàn quét dọn hạng bét, đương nhiên là đối tượng dễ bị sa thải nhất.

Mà nếu bị sa thải, con đường chờ đợi tôi phía trước sẽ là vực sâu không đáy.

Trước hết, cung nữ xuất thân từ cung Hoàng hậu, dù có tầm thường đến mấy, cũng sẽ bị các phi tần khác xem như mối họa trong lòng.

Ngày nào bị người ta tùy tiện giết chết cũng không biết chừng.

Nếu bị đày đến Tân giả khố hay lãnh cung, thì coi như đời tàn.

Vậy nên, tôi nhất định phải giúp Hoàng hậu nương nương giành lại thánh sủng, nắm quyền lục cung, cũng là để giữ được địa vị của chính mình.

6

Tôi bắt đầu chăm chỉ học làm bánh hoa quế.

Đám ngự trù ở Ngự Thiện Phòng giờ nhìn thấy tôi cũng quen mặt rồi.

Nhờ có bọn họ, chuyện ăn uống của tôi giờ cũng không còn phải lo nữa.

Nghe đồn ở triều trước, Ngự Thiện Phòng từng là nơi lười biếng nhàn tản, cũng là chỗ tốt để kiếm chác bạc tiền.

Mãi cho tới khi Thái hậu, khi ấy còn là Trương Quý phi, ra tay chấn chỉnh, thì nơi này mới vào khuôn phép.

Hiện giờ, đám ngự trù đều rất tận tình, gọi đâu đến đó, ai nấy cực kỳ dễ thương lượng.

Thấy tôi lóng ngóng học làm bánh hoa quế, ai nấy đều tặc lưỡi lấy làm lạ.

"Một tiểu cung nữ quét dọn như ngươi, chẳng lẽ tính lấy cái này mưu sinh sao? Đã học thì học làm bếp mặn, bếp ngọt đàng hoàng, lại chỉ chăm chăm vào bánh hoa quế!"

Tôi đành cười gượng giải thích:

"Ta… ta thích ăn bánh hoa quế mà…"

Hahaha!

Lão đầu bếp cười sảng khoái, vỗ bốp một cái lên vai tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!