Chương 2: (Vô Đề)

Quý phi nương nương phụt cười thành tiếng, đưa khăn che miệng.

Thần công quỷ khắc

"xưa nay vốn không dùng để khen người,"mỹ luân mỹ hoán

"chỉ dùng để miêu tả kiến trúc, còn"không thể bất kính…

Nàng tươi cười rạng rỡ, nhưng cố tình không nói hết.

Ngay lúc ấy, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói.

"Không thể bất kính! Uy nghiêm của Hoàng đế không thể bất kính!"

Giọng nói chói tai và khàn khàn vang lên.

Tôi cứ ngỡ đó là con vẹt trong chiếc lồ ng vàng đang kêu.

Nhưng nhìn kỹ lại, cái mỏ nhỏ của con vẹt kia vẫn khép chặt, không hề mở ra.

Đang lúc còn nghi hoặc, giọng nói đó lại vang to hơn chút nữa.

"Không thể bất kính! Cây trinh nữ cũng không thể bất kính!"

Tôi: …

Chẳng phải người ta vẫn nói cây trinh nữ là loài nhút nhát nhất sao?

Sao mà giọng to như muốn rung cả mái ngói thế này!

Bên kia, Quý phi nương nương vẫn nhẹ nhàng trò chuyện cùng Lễ mụ, hai người dáng vẻ vô cùng ôn hòa.

Tôi vừa dựng tai lên nghe lỏm, vừa lén lút giao tiếp với cây trinh nữ.

Ngươi nóiuy nghiêm không thể bất kínhlà có ý gì vậy?

Cây trinh nữ bé nhỏ dường như cũng vừa phát hiện ra có người đang trò chuyện với mình, sợ hãi đến mức lập tức khép chặt những chiếc lá nhỏ.

Tôi lắc đầu, cũng chẳng hy vọng gì nhiều.

Theo suy đoán của tôi, tiếng lòng của những loài cây này hình như là do bản thể của chúng phát ra.

Đào hoa kiêu hãnh, nên hành động cũng phóng khoáng tự do.

Cây trinh nữ vốn nhút nhát, nói vài câu thôi cũng đã thẹn thùng cuộn mình lại rồi.

Lễ mụ dẫn theo nội thị mang gấm Thục phân phát xong, rồi cũng khéo léo từ biệt ra về.

Tôi lặng lẽ đi theo phía sau bà ta, như một cái bóng câm.

Vừa thầm cảm khái Lễ mụ đúng là biết giữ lễ, biết che giấu,

thì đã thấy bà ta vừa bước chân ra khỏi Thừa Hỉ Cung, đã lập tức quay người phì một bãi nước bọt xuống đất.

Phi! Đồ giả tạo!

Bà ta chống nạnh, trên mặt viết đầy hai chữ giận dữ, chẳng biết là đang mắng ai.

Tôi: …

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!