Chương 1: (Vô Đề)

Tôi xuyên thành một cung nữ quét dọn ở Phượng Ngô Cung.

Kim thủ chỉ duy nhất của tôi, chính là có thể nghe thấy tiếng lòng của cây cối.

Cây trinh nữ ở cung Quý phi nói:

"Lão Hoàng đế thích ăn bánh hoa quế."

Cây nguyệt quý ở điện Chân tần nói:

"Rõ ràng người thích nhất là yếm đỏ."

Tôi đi khắp hậu cung, chuẩn bị sẵn bánh hoa quế, bày yếm đỏ ở nơi dễ thấy nhất…

Về sau, Hoàng hậu nương nương thăng tôi lên làm nhất đẳng cung nữ.

Tôi đang chuẩn bị thi triển tài năng.

Bất ngờ một đạo thánh chỉ hạ xuống.

Hoàng thượng, phong tôi làm Trân phi.

1

Tôi vốn là một blogger chuyên về lối sống kỷ luật.

Xuyên về năm Hy Ninh thứ sáu triều Đại Lương, vừa hay tôi còn kịp lập kế hoạch cho 24 giờ tiếp theo.

Nhưng hiển nhiên, tôi đã đánh giá quá cao sức khỏe của mình.

Một bát đồ ăn chế biến sẵn đã trực tiếp tiễn tôi lên đường.

Chỉ như vậy thôi.

Tôi vốn dậy từ 4 giờ sáng để tập luyện, 10 giờ đêm còn đi giao đồ ăn, cuộc sống tự do ấy đến đây coi như chấm dứt.

Mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở thành tiểu cung nữ hèn mọn nhất Phượng Ngô Cung – tên là Bội Thảo.

Mụ quản sự với cái miệng chua ngoa cứ thế lải nhải không ngừng:

"Giờ Dần phải dậy hầu hạ nương nương, giờ Mão quét tước sân viện, giờ Tỵ đi các cung ban thưởng, giờ Mùi dắt sư tử cưng của nương nương đi dạo…"

Đến tận đêm khuya mới có thể miễn cưỡng chợp mắt.

Thế nhưng ánh mắt tôi dần sáng rỡ.

Tôi, vốn là một blogger chuyên về lối sống kỷ luật.

Điều tôi ghét nhất chính là lãng phí thời gian.

Thời cổ đại non xanh nước biếc, đồ ăn vừa sạch vừa lành mạnh, không có nước ô nhiễm, không khí ô nhiễm, cũng không có đồ ăn chế biến sẵn chứa độc.

Tôi có thể sống lâu hơn nhiều!

2

Thân thể này rất trẻ.

Mới mười sáu tuổi, như mặt trời mới mọc buổi sớm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!