Lưu Cảnh cố gắng làm cho mình tỉnh táo, không chút hoang mang thi lễ một cái, nói:
"Tôi là cháu của châu mục Kinh châu, đang trên đường tới Tương Dương."
Vu Cấm nhướng mày:
'Cháu của Lưu Biểu?'
Nếu nói cháu của Tào Tháo, Vu Cấm sẽ tôn trọng mấy phần, cháu của Lưu Biểu đối với hắn chẳng qua như cái rắm mà thôi.
Trong lòng Vu Cấm vẫn nghi ngờ, cháu của Lưu Biểu sao có thể khôi ngô lực lưỡng như vậy, chẳng chút nào giống người có học, trên người còn vết máu, giống như một tên giặc Khăn Vàng.
Hắn bỗng nhiên đưa tay tóm lấy cổ áo Lưu Cảnh, kéo tới trước mặt, hung tợn nói:
"Tiểu tử, mày nhất định là một tên giặc Khăn Vàng đang chạy trốn!"
Lưu Cảnh vừa nãy nghe binh lính gọi người này là Vu tướng quân, liền đoán ra đối phương có thể là Vu Cấm, hắn thấy Vu Cấm mắt lộ sát cơ, trong lòng quýnh lên, hô lớn:
"Vu Văn Tắc, tướng quân muốn hại ta sao?"
Rất ít người biết tên chữ của Vu Cấm là Văn Tắc, ngay cả Hạ Hầu huynh đệ cũng không biết, thấy đối phương gọi tên mình, hắn sửng sốt, không hiểu tại sao thiếu niên này lại biết tên chữ của mình, không khỏi buông lỏng cổ áo Lưu Cảnh.
Vu Cấm quan sát lại một lần tên cháu của Lưu Biểu này, thấy đối phương rõ ràng còn là một thiếu niên, tầm 15, 16 tuổi, vóc người khá cao, ước chừng tám thước, thể hình khá lực lưỡng.
"Làm sao mày biết tao tên là Vu Văn Tắc?"
Vu Cấm lạnh lùng hỏi.
"Tôi đương nhiên biết!"
Lưu Cảnh đảo mắt suy nghĩ, nói:
"Tôi xưa nay kính trọng anh hùng thiên hạ, phàm sự tích của anh hùng là tôi đều nhớ ở trong lòng, Vu tướng quân vốn là bộ tướng của Bảo Tín, nhiều lần lập công, từng đại phá Lữ Bố, phá Cao Nhã và Tu Xương, giết bộ hạ cua Viên Thuật là Kiều Nhụy, trận chiến Uyển thành diệt Chu Á Phu, được Tào công phong làm Ích thọ Đình hầu."
Thời Tam Quốc giao thông bất tiện, tin tức bế tắc, sự tích của Tào Tháo có lẽ còn nhiều người biết, còn chiến công của đám người như Vu Cấm, ngoại trừ Tào Tháo rõ, có lẽ không bao nhiêu người biết thêm, vậy mà thiếu niên này lại rành rõi, làm cho Vu Cấm rất là kinh ngạc.
Vu Cấm thu đao, kỳ quái nhìn Lưu Cảnh hỏi:
"Tại sao mày biết chi tiết cuộc đời tao như vậy?"
Thông thường mà nói, có người biết rõ lai lịch của mình cũng không tốt, nếu như là biết cả những sự tích bất lương của mình thì đúng là rất dễ bị người khác ghét hận, ngược lại, biết quá nhiều sự tích tốt cũng khiến cho người khác cảm thấy người này đang nịnh nọt.
Thái độ của Vu Cấm mặc dù vẫn lạnh lùng, nhưng Lưu Cảnh biết là hắn đang kiêu ngạo vì chiến công của mình, trong lòng có mấy phần đắc ý nên giọng nói trở nên hiền hòa hơn một chút.
Kiếp trước Lưu Cảnh từng là luật sư, giỏi quan sát ngôn sắc, tính toán lòng người, hắn lúc này phát hiện chất giọng của Vu Cấm có sự thay đổi, biết là mình đã giành được thắng lợi ban đầu.
Hắn nghe thấy khẩu âm của Vu Cấm cũng gần như giống mình, mà Ngũ Tu nói mình có khẩu âm quận Thái Sơn, trong lòng lập tức có đối sách, không nhanh không chậm nói:
"Tại hạ là người quận Sơn Dương huyện Cao Bình, từng ở Thái Sơn du học mấy năm, thường nghe người ta nói tới sự tích của Vu tướng quân, liền nhớ ở trong lòng.
Khi Vu tướng quân còn công phá Trương Tú ở Uyển thành, trấn áp binh sĩ Thanh châu cướp phá nhà dân, bị binh sĩ Thanh châu kiện tới Tào công, Vu tướng quân dũng mãnh giết địch mà không để mất quân dung, làm người trong thiên hạ kính ngưỡng."
Vu Cấm mặc dù không sống ở Thái Sơn, nhưng hắn đúng là người quận Thái SƠn, Lưu Cảnh giải thích hợp tình hợp lý, trong lòng hắn liền tin.
Vu Cấm vốn là một người cực kỳ tự phụ, chỉ hận người trong thiên hạ không biết sự tích của hắn, bây giờ Lưu Cảnh có thể kể rõ rành rành, hơn nữa còn đem chuyện đắc ý nhất ở Uyển thành kể ra, khiến cho hắn thoải mái vô cùng.
Vu Cấm đã hoàn toàn thu địch ý, dù Lưu Cảnh có là quân Khăn Vàng đi nữa hắn cũng không giết, hiếm thấy khi nào có đứa trẻ lại hiểu rõ sự tích của mình nên ha hả cười nói:
"Lưu công tử quả nhiên không phải người thường, không hổ là cháu của Lưu Kinh châu, Vu Cấm bội phục!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!