"Mọi người nói xem có cách gì dạy dỗ thằng tiểu tử chưa ráo máu đầu không biết trời cao đất rộng kia một chút không?"
Trong thư phòng, Thái Mạo cùng hai gã tộc đệ Thái Trung, Thái Hòa bàn bạc về chuyện xảy ra hôm nay, là nhân vật số hai Kinh châu, vậy mà Thái Mạo lại bị Lưu Cảnh ở thành bắc châm chích, công khai làm nhục, khiến cho hắn mất mặt trước bao nhiêu người, cục tức này Thái Mạo không nuốt trôi.
Ngồi ở đây cũng có cả đưa cháu Thái Tiến, Thái Tiến mặc dù thương thế chưa khỏi hẳn nhưng đã có thể xuống giường đi bộ, cũng coi như một trong những người của Thái gia có liên quan tới Lưu Cảnh, cho nên Thái Mạo gọi tới để bàn bạc.
Quan chức của Thái Trung, Thái Hòa mặc dù không cao lắm nhưng cũng rất nổi danh, ở thành Tương Dương nhắc tới Thái thị song hổ là ai cũng phải biến sắc.
Hai người đều có võ nghệ cao cường, thích hoành hành ngang ngược, tranh đấu tàn nhẫn nên không ai dám chọc vào bọn họ, ngay cả Tương Dương Bàng thị cũng phải tránh xa bọn họ tới chín mươi dặm.
Hôm nay Thái Trung bị dính chưởng của Lưu Cảnh, suýt nữa chọc giận Lưu Biểu, mặc dù Lưu Biểu không trách cứ, nhưng địa vị của hắn trong lòng Lưu Biểu nhất định sẽ giảm xuống nên lúc này trong lòng Thái Trung tràn đầy lửa giận.
"Tốt nhất là ám toán cho xong, hắn có thể phòng bị nhất thời, chẳng lẽ có thể phòng bị một đời hay sao? Thừa dịp lúc hắn đi thuyền qua Phành thành, chúng ta đánh đắm thuyền trên xuống, ra tay bất ngờ diệt trừ hắn, đại ca cảm thấy thế nào?"
Thái Hòa cũng gật đầu:
"Đệ đồng ý ý kiến của Tam ca, dù sao hắn cũng chỉ là cháu của Lưu Biểu, được Lưu Biểu bao che nên chúng ta rất khó đối phó hắn ngoài sáng, ám toán thì chúng ta không ngại, chỉ cần không có chứng cớ, Lưu Biểu cũng không thể làm gì với Thái gia."
Hai anh em này anh một lời, em một lời, kiên trì muốn âm thầm diệt trừ Lưu Cảnh. Thái Tiến ngồi bên dưới không nhịn được nói:
"Tam thúc, Tứ thúc, cháu cảm thấy tốt nhất là nên làm cách quang minh chính đại, chẳng hạn như đánh bại hắn trong lúc tỷ võ, làm gì phải dùng thủ đoạn bất minh đối phó với một tên vãn bối, như vậy sẽ tổn hại tới danh tiếng của Thái gia."
"Cái tên khốn kiếp nhà ngươi!"
Thái Trung đột nhiên giận dữ, quay đầu căm tức nhìn Thái Tiến:
"Cháu làm mất hết mặt mũi của Thái gia mà vẫn còn tư cách nói chuyện sao?"
Thái Tiến mặt mũi đỏ bừng, cãi:
"Ít nhất cháu cũng quang minh chính đại tỷ võ, thất bại là do tài nghệ không bằng người, không thẹn với lương tâm, không có ai dám xem thường Thái gia, nhưng mọi người ám toán sau lưng, đây mới là hành vi tiểu nhân, một khi bị châu mục biết được sẽ là tai họa của Thái gia.
Các chú đang chơi với lửa có ngày chết cháy.
"Thái Trung là một người tính khí dữ dằn, giờ đây thấy một tên vãn bối mà dám chống đối hắn khiến lửa giận bốc lên vạng trượng, hắn xông lên tát cái bốp vào mặt Thái Tiến. Thái Tiến vốn đang bị thương nên không thể né tránh, bị một quyền đánh ngã xuống đất."Cút ra ngoài cho ông! Đồ vô dụng!
"Thái Trung hung dữ hét lên. Thái Tiến nhịn đau, từ từ đứng lên, hắn ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Thái Trung, cái nhìn mang theo sự khinh thưởng này khiến Thái Trung càng thêm phẫn nộ, hắn siết chặt quả đấm đang định đánh nữa thì Thái Mạo quát lên:"Được rồi, đừng làm loạn nữa!
"Thái Mạo thấy sắc mặt Thái Tiến đã xám ngắt, đoán chừng đã ảnh hưởng tới vết thương, liền nói:"Cháu đi ra ngoài đi! Đừng nên chọc Tam thúc của cháu tức giận.
"Thái Tiến lạnh lùng liếc mắt nhìn Thái Trung rồi thi lễ với Thái Mạo, từ từ xoay người đi ra ngoài. Thái Trung nhìn bóng lưng của hắn hừ một tiếng:"Cái loại phản nghịch gia tộc!
"Thái Mạo có chút mất hứng vì câu nói này, sẵng giọng nói:"Tam đệ, không nên nói như vậy, Thái gia ta không có phản nghịch, chỉ có ý tưởng bất đồng.
"Thái Trung không nói thêm gì nữa, Thái Hòa bên cạnh cười nói:"Gia chủ đồng ý phương án của chúng đệ không?
"Thật ra Thái Mạo cũng rất đồng ý với phương án của hai người, nếu như là người bình thường, hắn có giết cũng không sao, nhưng Lưu Cảnh dù sao cũng là cháu của Lưu Biểu, hắn vẫn lo ngại ném chuột sợ vỡ bình. Hắn trầm tư hồi lâu, thở dài nói:"Để cho ta suy nghĩ một chút nữa đi! Chuyện này nếu không có lệnh của ta, các đệ không thể hành động thiếu suy nghĩ, biết chưa?"
Thái Trung, Thái Hòa mặc dù lửa giận đầy đầu nhưng cũng không dám chống lại lệnh gia chủ, hai người liếc nhau một cái, chỉ đành phải gật đầu đáp ứng.......
Thái Mạo buồn buồn không vui đi tới hậu viện, đi vào trong căn nhà của Thái Huấn, chỉ thấy chú của mình đang cầm cái chổi quét sân, Thái Mạo không dám quấy rầy, đứng ở bên cạnh đợi.
Có chuyện gì?
Thái Huấn nhìn Thái Mạo hỏi nhưng vẫn không dừng chổi.
"Nhị thúc, cháu của Lưu Biểu nhiều lần mạo phạm Thái gia, cháu cảm thấy không thể nhịn được nữa."
"Chính là cái tên muốn kết hôn với Thiếu Dư à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!