Chương 38: Cẩm Phàm tặc

Hai ngày sau, Lưu Cảnh cuối cùng cũng trở về thành Tương Dương, hắn và tùy tùng đi tới bến tàu hỏi thăm trước, biết đội thuyền của Lưu Bị vẫn chưa trở về nên lấy năm lượng vàng kín đáo đưa cho tùy tùng, nhìn hắn cười nói:

"Dọc theo đường vất vả cho anh bạn nhiều, anh bạn về nhà trước đi, số tiền này coi như là một chút tâm ý của ta dành cho cha mẹ cậu mua ít đồ."

Gia đình của tùy tùng ở Phành thành, bờ đối diện của sông Hán Thủy, hắn từ chối không được đành phải cảm kích nhận vàng, thi lễ một cái cáo từ rời đi.

Lưu Cảnh đứng nhìn bến sông một lúc rồi giục chiến mã chạy vào trong thành, cưỡi ngựa đi đường ba ngày khiến hắn có chút mệt mỏi, chuẩn bị về phủ ngủ một giấc, sau đó tới báo cáo với bá phụ Lưu Biểu.

Hiện giờ đang là giữa trưa, trên con đường ở thành bắc có rất nhiều sạp hàng, người đến người đi khá là thịnh vượng.

Cách đó không xa còn có mấy quán rượu và lữ xá, mơ hồ có thể nghe tiếng cười nói ồn ào trong quán rượu vọng ra, tửu quán Vọng Giang nổi danh nhất thành Tương Dương cũng ở khu vực thành bắc này.

Thành Tương Dương phòng ngự hết sức nghiêm mật, ở bên ngoài bắc thành có một cái Ủng thành (bức thành nhỏ ở ngoài cổng thành), xuyên qua Ủng thành mới tới được nội thành, hiện có gần ngàn binh lính đang canh giữ cửa thành bắc.

Tuy nói thành trì phòng ngự chu đáo nhưng binh lính canh giữ cũng không quá tận tâm, mấy chục binh lính thủ thành lười biếng túm năm tụm ba, tụ tập bên tường thành nghỉ ngơi, chỉ phân công mấy người nhìn người đi đường ra vào.

Bọn họ cũng không kiểm tra, chỉ khi nào nhìn thấy người khả nghi mới ra hỏi han.

Đúng lúc này, ánh mắt của các binh lính đồng thời sáng lên, có người kêu:

"Mau nhìn kìa, con ngựa kia đẹp quá!"

Các binh lính cũng nhìn thấy một con chiến mã vô cùng hùng tuấn đang chậm rãi đi về phía cửa thành, người ngồi trên ngựa hình như là một quan quân.

Chỉ cần không phải quan có mũ lọng, các binh sẽ không coi đám quan quân ra gì.

Mấy chục tên lính tinh thần phấn chấn, chen nhau xông lên, vây lấy chiến mã của Lưu Cảnh, họ không phải là khiêu khích cản đường mà chỉ đứng hai bên đường chỉ chỉ chỏ chỏ.

"Một con bảo mã lương câu thật tuyệt, so với con Hoàng Đề Sư Tử Đầu của Thái quân sư còn hùng tráng hơn mấy phần."

"Con ngựa kia của Thái quân sư kém quá nhiều, ta thấy con Truy Phong Long câu của châu mục cũng phải kém một bậc."

Trong nghị luận, có người nhận ra chủ nhân của chiến mã bèn thấp giọng kêu lên:

"Đây không phải là công tử Cảnh sao?"

"Công tử Cảnh là ai ?"

"Đồ ngốc! Công tử Cảnh cũng không biết, là người đấu kiếm đánh bại Thái Tiến đó, quên rồi à?"

"Hóa ra là hắn, là cháu của châu mục đấy!"

Nhận ra Lưu Cảnh, mấy tên định tiến lên vội vàng lui ra, Lưu Cảnh cười một tiếng, giục ngựa đi liền, mọi người đành trơ mắt nhìn con ngựa hùng tráng này đi vào cửa thành.

Những tiếng bàn tán hâm mộ kiểu này, Lưu Cảnh đã nghe nhiều thành quen, hắn cũng nhận ra con chiến mã này sẽ mang lại cho hắn một chút phiền toàn, và cũng mong là chỉ một chút phiền toái mà thôi.

Vừa vào Ủng thành, sau lưng bỗng nhiên có người hô to:

Cẩm Phàm tặc tới!

Chỉ thấy vô số sạp bán hàng ở ngoài thành dao động, người người hoảng sợ, vô số người chen nhau vào thành, trông không khác nào cảnh tượng mấy người bán hàng rong đời sau gặp mấy ông quản lý đô thị vậy.

Ba chữ 'Cẩm Phàm tặc' khiến cho Lưu Cảnh cảm thấy hứng thú, hắn lập tức quay ngựa lại, hai chân nhẹ nhàng kẹp một cái, chiến mã lại lộc cộc chạy ra ngoài thành.

Bên ngoài thành bắc vốn là nơi náo nhiệt, trăm loại hàng tạp hóa, sạp hàng nhiều vô kể, ngoài ra còn có ba quán rượu và hai lữ xá.

Nhưng lúc này, quầy đậu hủ tử bị đổ, rau cải bị đạp nát, những người bán sạp hàng nhỏ chạy không còn một mống, ba quán rượu cũng đã đóng cửa, mấy chục tửu khách núp ở sau cửa sổ nhòm ra bên ngoài.

Ba chữ 'Cẩm Phàm tặc' đã dọa cho người Tương Dương sợ tới mức náo loạn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!