Ở phía đông cách huyện Dương Tân chừng hơn ba mươi dặm, có một ngọn núi khá thấp nhưng cây cối um tùm, có một con đường đi từ phía đông tới, đi xuyên qua ngọn núi, chia rừng cây thành hai nửa.
Trong rừng trải đầy lá thông, khô ráo và dễ chịu, Lưu Cảnh và Quan Bình cùng với hơn một trăm tên thám báo đang ngồi nghỉ ngơi, tán gẫu chiến dịch huyện Dương Tân.
"Giao thủ với đám tiểu tặc Trương Võ, Trần Tôn này có thắng cũng không anh hùng, nói thật, ta chẳng có chút hứng thú nào."
Quan Bình cười nói.
"Đúng vậy! Còn không bằng nằm ở chỗ này, ung dung thư thái, rất thoải mái."
Lưu Cảnh nằm dưới một cây thông, miệng ngậm một cái cành cây nhỏ, ánh mắt nhìn vào mấy con sóc đang nghịch ngợm nhảy tới nhảy lui trên cây.
Hắn hiện đang nhàn nhã, mặc dù hắn hy vọng có thể kiếm được một con chiến mã trong cuộc chiến Trương Võ, Trần Tôn, nhưng việc này hắn cũng không cần quá để tâm, Triệu Vân sẽ giải quyết giúp hắn.
Quan Bình lại hắn một cái, cười nói:
"Ta nghe cha nói, công tử Cảnh rất có kinh nghiệm tác chiến, công tử Cảnh đã từng đi đánh giặc à?"
"Nào có kinh nghiệm gì đâu, chẳng qua cái món chạy của tôi rất nhanh, gặp nguy hiểm là tính bài chuồn, các đạo lý khác tôi không hiểu."
Câu nói của Lưu Cảnh khiến đám binh lính cười khà khà, lúc này, ở ngoài rừng đột nhiên có tiếng gọi của một tên lính tuần tiễu:
"Quan tướng quân, có người đi về phía bên này, hình như là quân đội!"
Mọi người rối rít đứng dậy rồi chạy ra ngoài, Lưu Cảnh đứng dậy nhưng lại trèo lên một cây tùng, trông về phía xa xa.
Chỉ thấy ở trên con đường phía xa xa có một đội quân đang chạy tới bên này, cách bọn họ chừng hai ba dặm lộ trình, Lưu Cảnh nhận ra đây là một toán bại quân, quân số chừng bốn năm trăm người, cầm đầu là một đại tướng cưỡi một con ngựa trắng hùng tráng.
Lưu Cảnh nhìn kỹ vào con chiến mã kia, đây chắc chắn là một bảo mã lương câu, trong lòng hắn hưng phận bừng bừng.
"Mọi người nghe lệnh của ta!"
Quan Bình trầm giọng ra lệnh:
"Chúng ta sẽ phục kích nhánh quân này."
Chúng thám báo rối rít lên ngựa đi theo Quan Bình.
Đội quân này chính là bại quân ở huyện Dương Tân, Trương Võ góp nhặt được hơn bốn trăm bại binh, hoảng loạn chạy về phía Sài Tang, đây là con đường phải đi nếu muốn tới Sài Tang.
Mọi người chạy trốn một hơi hơn 30 dặm, thấy truy binh đã ở xa, Trương Võ lau mồ hôi trên trán nhìn bốn phía. Hắn rất thông thuộc khu vực này, trước mặt có một ngọn núi tên là đồi Hắc Lâm, qua đồi Hắc Lâm đi tiếp mười mấy dặm là tới một trấn nhỏ.
Hắn quay đầu nói với binh lính:
"Các huynh đệ cố gắng chịu khổ một lúc nữa, chúng ta sẽ tới trấn Dương Đông ăn cơm nghỉ ngơi!"
Hắn giục chiến mã đi về hướng đồi Hắc Lâm, tốc độ cực nhanh, bọn binh lính không ngừng kêu khổ, chỉ đành phải liều mạng chạy theo Trương Võ, không lâu sau họ tới được đồi Hắc Lâm, tiếp tục đi theo đường cái về hướng đông.
Hai bên là rừng thông rậm rạp, mặc dù bây giờ là buổi trưa nhưng trong rừng thông khá nhập nhoạng, gió rét trong thổi tới khiến người cảm thấy gió lạnh từng cơn.
Trương Võ đầu tàu gương mẫu, binh lính mệt mỏi chạy theo sau, đội ngũ kéo dài gần một dặm. Nên trong rừng rậm, trăm tên thám báo đã giương cung lắp tên nhắm ngay đám bại binh cách mấy chục bước bên ngoài.
Lúc này, Quan Bình nhận ra Lưu Cảnh không có ở đây, trong lòng hắn thất kinh, nhìn bốn phía nhưng không thấy bóng dáng Lưu Cảnh đâu.
Nhưng thời gian đã không cho phép hắn tiếp tục tìm kiếm, hắn quyết định thật nhanh:
Bắn!
Trăm mũi tên tên dày đặc từ trong rừng cây bắn ra, bại binh không kịp đề phòng trúng tên kêu thảm thiết, vố số người ngã xuống đất, họ đã là chim sợ cành cong, ý chí chiến đấu làm gì còn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!