Ở cách huyện Dương Tân ước chừng tám mươi dặm có một đội quân chừng hai vạn người đang trùng trùng điệp điệp tây tiến, cờ xí phấp phới, khôi giáp sáng choang, thanh thế rất lớn.
Lưu Bị cưỡi ngựa đi đầu đội ngũ, hắn đang đảo mắt nhìn xung quanh, trong lòng như có điều suy nghĩ.
"Đây là lần đầu tiên Lưu hoàng thúc tác chiến ở phương nam à!"
Phó tướng Vương Uy cười nói.
"Đúng vậy! Không giống phương bắc cho lắm, nơi đây khắp nơi toàn là hồ và sông ngòi, không thích hợp cho kỵ binh tác chiến."
Lưu Bị hết sức cảm khái, cười nói:
"Nếu là quân Tào giết tới Giang Nam cũng không thể phát huy ưu thế, chỉ cần quân đội phương nam đồng tâm kháng Tào, ta cảm thấy việc chiến thắng quân Tào không phải là điều không thể."
"Nếu câu này do người khác nói tôi sẽ không tin, nhưng từ trong miệng Lưu hoàng thúc nói ra tôi sẽ không nghi ngờ."
Ha hả! Quá khen.
Dừng một chút, Lưu Bị lại cười hỏi:
"Chí Công có hiểu rõ về tình hình quân phản loạn không?"
"Coi như là rõ như lòng bàn tay đi!"
Vương Uy nở nụ cười khinh miệt, giải thích cho Lưu Bị:
"Thủ hạ chính thức của Trương Võ, Trần Tôn chỉ có ba nghìn người, mặc dù binh lực bây giờ hơn mười ngàn nhưng phần lớn đều là nông phu tạm thời chiêu mộ, hoặc giả là đám lưu manh vô lại, không có sức chiến đấu gì, Lưu hoàng thúc không cần lo lắng, điều đáng lo lắng chính là động tĩnh của quân Giang Đông.Lưu Bị gật đầu:Ta cũng lo lắng quân Giang Đông, rất sợ bọn họ đột nhiên xuất hiện ở huyện Dương Tân.
"Vương Uy cười ha hả:"Tuy có khả năng này nhưng chúng ta chỉ cần tăng cường thám tử là có thể nắm giữ hoàn toàn được động tĩnh của địch quân.
"Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Lưu Cảnh cưỡi ngựa chạy lên trước. Hai hôm nay hắn đã cơ bản nắm vững được kỹ thuật cưỡi ngựa, tuy chưa tinh thuần lắm mà thôi, đáng tiếc con ngựa hắn cưỡi là ngựa già, không thể chạy quá nhanh."Công tử Cảnh, đây là lần đầu tiên cậu tham gia chiến dịch đúng không? Ta thấy công tử rất hưng phấn.Vương Uy cười hỏi.Có một chút!
"Lưu Cảnh và Lưu Bị liếc nhau một cái, hai người đồng thời nhớ lại cuộc chiến Nhữ Nam, không khỏi hiểu ý bật cười."Hoàng thúc, ta muốn cùng Tiểu Quan tướng quân đi tuần tiễu, không biết có được hay không?
"Lưu Cảnh không phải là quân nhân chính thức, mà là theo quân tác chiến, Lưu Biểu muốn thông qua chiến tranh để rèn luyện ý chí của hắn, điều này Vương Uy hiểu. Hắn vừa định phản đối thì Lưu Bị lại gật đầu đáp ứng:"Có thể!
"Lưu Cảnh mừng rỡ, ở trên ngựa khom người thi lễ:"Đa tạ Hoàng thúc chuẩn lệnh!
"Hắn quay đầu ngựa chạy về phía sau, Vương Uy bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng của Lưu Cảnh, hắn hết sức lo lắng nói:"Hoàng thúc, công tử Cảnh không có kinh nghiệm tác chiến, để cho hắn đi tuần tiễu có phải là quá nguy hiểm hay không, vạn nhất xảy ra chuyện gì...
"Lưu Bị khẽ mỉm cười:"Công tử Cảnh rất cơ trí, cũng rất lý trí, Tiểu Quan tướng quân sẽ chiếu cố hắn."
Vương Uy bất đắc dĩ, Lưu Bị dù sao cũng là chủ tướng, nếu chủ tướng đã đáp ứng, hắn phản đối cũng vô ích, chỉ đành phải thở dài một hơi, lại quay đầu lo âu nhìn theo bóng lưng Lưu Cảnh.......
Lưu Bị phái ra tất cả ba đội thám báo, mỗi đội thám báo ước chừng trăm người, đội thứ nhất do Quan Bình dần đầu. Quan Bình là con nuôi của Quan Vũ, tất cả mọi người trong quân đều gọi hắn là Tiểu Quan tướng quân, tuổi chừng hai mươi, luôn nở nụ cười, khác xa với kiểu trầm mặc của cha hắn.
Có lẽ là do tuổi tác hai người gần tương đương nhau, Quan Bình và Lưu Cảnh rất dễ thân cận.
Ở thành Võ Xương, hai người cũng đã biết nhau, lần này tác chiến, Lưu Cảnh bèn bám cứng lấy Quan Bình, chẳng qua Quan Bình cũng không dám tự tiện làm chủ mà phải được sự cho phép của Lưu Bị.
Quan Bình đang chuẩn bị xuất phát thấy Lưu Cảnh chạy đến bèn nở nụ cười, giục ngựa tiến lên hỏi:
"Thế nào, Hoàng thúc đáp ứng chưa?"
Đáp ứng rồi!
Lưu Cảnh hưng phấn đáp.
Quan Bình cười ha ha, vung tay lên:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!