Lưu Cảnh gác đao trên cổ công tử trẻ tuổi, lạnh lùng nói:
Thả cô gái kia ra.
Công tử trẻ tuổi không bị Lưu Cảnh siết cổ nữa, hắn nặng nề thở một cái, hô to:
"Tặc đầu binh, ngươi biết ta là ai không?"
Lưu Cảnh cũng giật mình, giờ hắn mới để ý tới cô gái kia gọi người này là 'Hoàng công tử', chẳng lẽ là người thân của Hoàng Tổ?
Tên thủ lãnh hung ác nói:
"Tiểu tướng quân, cậu còn chưa biết công tử của ta là ai đâu! Là cháu của Hoàng thái thú đấy, nếu thức thời thì nhanh chóng thả người ra, sau đó tự mình rời đi, chúng ta sẽ không truy cứu."
Quả nhiên là người nhà của Hoàng Tổ, bảo sao lại lớn lối như vậy, dám cướp người giữa ban ngày ban mặt, Lưu Cảnh cười lạnh:
"Thả hắn cũng được, các người thả cô gái kia ra trước."
Tên trẻ tuổi này là cháu của Hoàng Tổ
- Hoàng Dật, ỷ vào quyền thế của Hoàng Tổ ở thành Võ Xương nên hoành hành vô kỵ, không ngờ hôm nay lại gặp Lưu Cảnh.
Hắn đang muốn kêu lớn không được thì cổ họng lại bị bóp, tai nghe đánh bộp một tiếng, đầu óc hắn choáng váng tý nữa thì ngất xỉu.
Trên mặt thủ lĩnh ác nô hiện ra một nụ cười cổ quái, đầu óc của tên quan quân trẻ tuổi này đúng là có vấn đề, thả cô gái này ra rồi bắt lại chẳng phải là rất dễ hay sao?
Hắn quay đầu khoát tay chặn lại:
Thả cô ta ra!
Chúng ác nô buông tay, cô gái chạy tới bên cầu, hai tay nắm chặt lan can, kinh hoàng vạn trạng, thủ lãnh tiến lên một bước, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Lưu Cảnh.
"Thế nào nữa đây? Chúng ta đã thả người, ngươi cũng nên thủ tín."
Lưu Cảnh không thả tên công tử kia ra ngay mà ngoắc tay với cô gái trẻ tuổi:
Cô qua đây!
Cô gái trẻ tuổi từ từ tiến lên, hai chân mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất, bị dọa sợ tới mức run rẩy:
"Tướng quân, tôi nên... làm thế nào bây giờ?"
Lưu Cảnh móc mấy đĩnh vàng ở trong ngực của Hoàng Dật, kín đáo đưa cho cô gái, dặn dò:
"Bọn họ sẽ không bỏ qua cho cô đâu, cô mau về nhà mang người chạy trốn, càng xa càng tốt, tới Giang Đông đi, đi mau!"
Cô gái trẻ tuổi cảm động, dập đầu ba cái với Lưu Cảnh nói:
"Ân cứu mạng của tướng quân, kiếp sau tiểu nữ kết cỏ ngậm vành báo đáp."
Nàng nghĩ đến sự độc ác của Hoàng gia, trong lòng vô cùng sợ hãi, không dám dừng lại mà nhanh chóng chạy về nhà.
Hoàng Dật giận dữ, liều mạng giãy giụa, rốt cuộc kêu kêu thành tiếng:
"Đám khốn kiếp các ngươi, còn không mau bắt cô ta lại!"
Chúng nô bộc chen nhau xông lên, Lưu Cảnh quát to một tiếng đứng lại, chiến đao trong tay tăng lực, một dòng máu tươi từ trên cổ Hoàng Dật chảy ra, mọi người bị dọa không dám nhúc nhích.
"Ai dám động đậy, ta làm thịt hắn!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!