Chương 29: Mưu tính của Lưu Bị

Huyện Võ Xương không phải là Vũ Hán ngày nay, Vũ Hán ở Hạ Khẩu, huyện Võ Xương thời Tam Quốc chính là Ngạc châu hiện giờ, cũng là quận trì của quận Giang Hạ, dân số gần sáu chục ngàn, đây có thể coi là một cái huyện lớn.

Nhưng sáu chục ngàn người cũng chỉ là dân số trên hộ tịch, còn phải cộng thêm hơn hai vạn quân trú đóng, cùng với mấy ngàn thương nhân đến từ Kinh Tương và Đông Ngô các nơi, dân số phải lên tới gần trăm ngàn.

Lúc này trên bến tàu có vô số loại tiếng động hòa trộn vào với nhau, đủ loại cờ với nhiều màu sắc khác nhau bay phấp phới, thái thú Giang Hạ Hoàng Tổ tự mình dẫn mấy trăm quan viên cùng thân sĩ có danh vọng ở địa phương tới bến tàu nghênh đón Lưu Bị.

Lưu Cảnh đứng ở cạnh thuyền lạnh lùng nhìn Hoàng Tổ, ấn tượng của hắn đối với Hoàng Tổ xuất phát từ trong Tam Quốc Diễn Nghĩa. Trong Diễn Nghĩa, Hoàng Tổ là một người ngu xuẩn vô năng, liên tiếp chiến bại, mấy lần bị quân Giang Đông bắt được, cuối cùng chết ở trong tay Cam Ninh.

Cho nên ấn tượng của Lưu Cảnh đối với Hoàng Tổ không tốt, nhưng Hoàng Tổ trước mắt hắn hiện giờ cũng không phải là quá tệ, tuổi chừng bốn mươi, vóc người hùng vĩ, đầu như cái đấu, râu quai nón dài, nhìn rất tục tằng, nhưng đôi mắt ti hí lại lóe lên sự giảo hoạt.

Có thể nhận ra Hoàng Tổ chân thành hoan nghênh Lưu Bị đến, không chỉ hao tiền tốn của, còn mang hơn hai trăm danh sĩ có danh vọng tới gặp Lưu Bị, chỉ riêng số danh sĩ kia thôi cũng đã phải hao tổn rất nhiều công sức rồi.

Chỉ có những lần gặp mặt vô cùng trọng thể người ta mới an bài như vậy, từ những chi tiết này, Lưu Cảnh liền cảm thấy giữa Lưu Bị và Hoàng Tổ có một loại ăn ý khó tả.

Quả thật là như vậy, Lưu Bị là một quân phiệt phương bắc nhưng lại kiên trì ngồi thuyền, không cập bến ở Hạ Khẩu, mà đặc biệt đi đường vòng tới Võ Xương, điều này khiến cho người khác nghĩ Lưu Bị cố ý tới Võ Xương.

Hơn nữa Lưu Bị còn chuẩn bị lễ vật, đủ thấy Lưu Bị có lòng riêng, chẳng lẽ Lưu Bị vì tên Hoàng Tổ này nên mới chủ động xin diệt Trương Võ, Trần Tôn?

Lưu Cảnh suy nghĩ khá nhiều, từ một số dấu vết hắn mơ hồ nhận ra một chút đầu mối.

Trên bến tàu, Lưu Bị nói chuyện rất thân thiết với Hoàng Tổ, lần này Lưu Bị chủ động xin đi tiêu diệt Trương Võ, Trần Tôn đúng là có mưu đồ.

Người này đã hiểu thế cục Kinh châu, Kinh

- Tương cũng không chỉ có một mình Lưu Biểu là có quyền lực, vẫn còn tứ đại danh môn vọng tộc là Thái, Khoái, Bàng, Hoàng.

Hắn nếu muốn đặt chân ở Kinh châu, ngoài việc được Lưu Biểu đồng ý, còn phải nhận được sự ủng hộ của danh môn thế gia, Thái thị thì hắn không nhờ được rồi, lần gặp đầu tiên đã tràn đầy thù hận, muốn diệt trừ hắn cho nhanh.

Khoái thị cũng không quá hi vọng, Khoái Việt là phái thân Tào, có lợi ích căn bản khác hắn, Bàng thị hắn cũng đã đến mấy lần, hơn nữa còn là tự mình tới cửa viếng thăm, nhưng Lưu Bị cảm thấy Bàng thị rất ôn hòa, không ủng hộ hắn nhưng cũng không phản đối, thuộc về phái trung lập.

Lưu Bị lập tức chú ý với Hoàng Tổ, nhất là Hoàng thị ở Giang Hạ, Hoàng Tổ là người nổi danh kháng Tào ở Kinh châu, có lợi ích trời sinh cùng với Lưu Bị, bọn họ hoàn toàn có thể xích lại gần nhau.

Nhưng Lưu Bị cũng biết nếu mình biểu hiện quá nóng vội sẽ bị Lưu Biểu nghi kỵ, cho nên Lưu Bị nhân cơ hội Trương Võ, Trần Tôn làm loạn tới Giang Hạ gặp mặt Hoàng Tổ, kết thành đồng minh, giúp hắn có được sự ủng hộ của gia tộc họ Hoàng ở Giang Hạ.

Trên thực tế, ngay lúc mới đặt chân tới Kinh châu Lưu Bị đã phái Giản Ung bí mật tới bái kiến Hoàng Tổ, Hoàng Tổ cũng biểu hiện sự chân thành nên mới có lần gặp mặt chính thức hôm nay.

"Huyền Đức huynh, ngày mai nếu rảnh tới sơn trang họ Hoàng ta một chuyến, được không?"

Hoàng Tổ lắc lắc cái đầu lớn, mặt mày hớn hở mời Lưu Bị:

"Ta muốn tổ chức một lần yến hội trọng thể chào mừng Huyền Đức huynh tới."

Lưu Bị làm ra vẻ khổ sở nói:

"Chỉ sợ lỡ chính sự trừ loạn quân."

"Không sao! Không sao! Sơn trang rất gần đây, sau một ngày một đêm là trở về đây được, quân đội cũng cần nghỉ ngơi dưỡng sức trước trận chiến!"

"Ha hả! Vậy thì Bị cung kính không bằng tuân lệnh."

"Chí Công, tướng quân cũng phải cùng đi đấy, không cho phép cự tuyệt."

Hoàng Tổ quay đầu cười bảo Vương Uy.......

Lưu Cảnh đi theo ở phía xa xa, thật ra với thân phận cháu của Lưu Biểu, Hoàng Tổ nên tới chào hắn một hai câu mới đúng, dù không nhận được đãi ngộ ngang hàng với Lưu Bị thì ít nhất cũng không nên thấp hơn Vương Uy, chào hỏi là điều phải có, vậy mà Hoàng Tổ không thèm để ý tới hắn.

Chẳng lẽ Lưu Bị không nói mình đi cùng?

Nhưng nghĩ một lúc lại thấy chuyện này không thể, với khí độ của Lưu Bị, chắc chắn sẽ không làm chuyện tiểu nhân này, mà Lưu Bị không nói Vương Uy cũng sẽ nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!