Chương 28: Mới tới Võ Xương

Quận Giang Hạ là một quận quan trọng nằm ở phía đông Kinh châu, có Trường Giang rộng lớn chảy xuyên, mạng lưới sông ngòi ngang dọc, vận tải đường thuỷ hết sức tiện lợi, phía quận Giang Hạ là quận Trường Sa, bắc có quận An Lục, đông giáp quận Kỳ Xuân, từ Hạ Khẩu kéo dài tới Hán Thủy và trực tiếp tới Tương Dương, có vị trí chiến lược cực kỳ trọng yếu.

Quận Giang Hạ cũng là tiền đồn trong chiến đấu với quân Giang Đông, từ khi Tôn Kiên vượt sông công kích Lưu Biểu, quân Kinh châu và quân Giang Đông lập tức lao vào tranh đoạt chiến quanh Giang Hạ, cuối cùng Tôn Kiên bất hạnh tử trận nơi này.

Kể từ khi Tôn Sách phát động cuộc chiến tấn công Giang Hạ vào năm Kiến An thứ 4, quận Giang Hạ luôn ở trong trạng thái chiến tranh.

Trương Võ, Trần Tôn vốn là hào tặc của Kinh châu, khi bị quân đội của Lưu Biểu tấn công thua trận liền đầu hàng Lưu Biểu, Lưu Biểu bổ nhiệm hai người bọn họ làm Quân hầu, trú binh ở trung bộ huyện Dương Tân, lâu dần cũng không chú ý gì tới họ nữa.

Hiện giờ Tôn Quyền đã kế vị được một năm ở Giang Đông, cần kiến công lập nghiệp tạo uy vọng, ánh mắt Tôn Quyền liền hướng về Giang Hạ, nhưng do địa vị không vững chắc, hắn lo lắng một khi binh bại ở Giang Hạ sẽ nguy hiểm tới địa vị của hắn.

Trong lúc đang lo lắng thì đại tướng Lỗ Túc đưa ra một phương án, đó là khơi mào nội loạn ở Giang Hạ, chờ thời cơ, Trương Võ và Trần Tôn là đao phủ được Giang Đông châm ngòi.

Trương Võ và Trần Tôn đã chiếm lĩnh huyện Dương Tân, cướp bóc, tập trung binh lực tới hơn tám ngàn người, mà ba chục ngàn thủy quân Giang Đông được Lỗ Túc chỉ huy đóng quân ở hồ Bành Trạch, thèm thuồng nhòm ngó Giang Hạ, khiến thế cục Giang Hạ trở nên hết sức phức tạp.

Huyện Võ Xương là quận trì của quận Giang Hạ, trú binh hơn hai vạn người, đại tướng Hoàng Tổ trú đóng ở nơi này.

Ngoài ra, huyện Võ Xương còn là trung tâm thương mại của quận Giang Hạ, trên sông lớn, thương thuyền nối liền không dứt, chở đầy các loại vật liệu tới Võ Xương giao dịch, hầu như không bị ảnh hưởng bởi loạn Trương Võ, Trần Tôn.

Huyện Võ Xương tiếp giáp Trường Giang, cách Trường giang chỉ chừng một dặm, có một nhánh Tào hà (sông chuyên để vận chuyển lương thực) qua Trường Giang, thuyền thương nối đuôi nhau vào huyện thành, trao đổi mua bán ở đây.

Giữa trưa hôm nay, ba chiếc thương thuyền trọng tải chừng năm trăm thạch chậm rãi từ Trường giang rẽ vào Tào Hà, từ mực nước ở mép thuyền có thể nhận ra thương thuyền chở đầy hàng hóa.

Trên mũi thuyền giữa có một cô gái chừng mười một, mười hai tuổi, mặc dù còn thơ ngây nhưng đã có vóc dáng khá cao, để lộ ra dung mạo của một tiểu mỹ nhân.

Mặt nàng trái xoan, cằm hơi nhọn, trắng nõn nà, trong suốt như ngọc thạch, lông mày rất dài, rất đen, nhưng điểm xinh đẹp nhất lại là ánh mắt hơi ưu tư động lòng người kia.

Nàng đội một cái nón trúc được thiết kế cực đẹp, trên người có khoác một cái áo bào màu đỏ, bên trong mặc một chiếc áo da điêu màu đen, thắt lưng có đeo một chiếc y đái màu bạc, chân đi một đôi giầy da tinh xảo.

Người thiếu nữ này mang tới cho người xem một cảm giác đẹp rạng ngời, hông của nàng có đeo một thanh bội kiếm dài ba tấc, sau lưng có cung tên, khiến cho sự xinh đẹp mang theo một tia sát khí, làm cho người khác không dám đối mặt với nàng.

Cái biểu hiện thân phận, địa vị của nàng không phải là quần áo trên người, mà là một chiếc Hạnh Hoàng Kỳ màu đen hình tam giác, trên lá cờ có thêu một con cá chép màu vàng, đây là ký hiệu của Đào thị thương hành (hãng buôn Đào thị) ở Sài Tang.

Đào thị là vọng tộc ở Sài Tang, do buôn bán mà thành cự phú, thường hay giúp đỡ người nghèo nên có được uy vọng to lớn trong dân chúng, sức ảnh hưởng của gia tộc này không chỉ ở Sài Tang, mà ở cả Trường Giang.

Chỉ cần ở khu vực Trường Giang nhắc tới cái tên Đào thị thương hành, không ai là không biết, không ai không hiểu.

Hãng buôn này có hơn tám trăm chiếc thuyền lớn, thuyền nhỏ có tới hơn ba ngàn chiếc, thuyền phu mấy ngàn người, lũng đoạn việc mua bán lương thực và muối ăn ở Trường giang. Gia chủ hiện giờ là Đào Thắng, lấy vợ họ Hoàng, chính là em gái của Hoàng Tổ, có quan hệ rất mật thiết với quan phủ Giang Hạ.

Chẳng qua gia tộc họ Đào không dựa vào thế lực địa phương mà biệt lập độc hành, cộng thêm sức ảnh hưởng lớn của Đào thị thương hành mà Đào Thắng trở thành khách quý của cả Tôn Quyền và Lưu Biểu.

Vào Tào Hà phải qua kiểm tra, bên trong Tào Hà đã có hơn một ngàn chiếc thuyền đang đợi, họ đang xếp hàng đợi kiểm tra vào thành.

Nhìn thấy thuyền có cắm cờ cá chép, thuyền bè hai bên rối rít tránh sang một bên, khiến cho ba chiếc thuyền đi lại rất tiện lợi, không cần xếp hàng mà trực tiếp đi tới chỗ trạm gác cuối sông.

Thủy thủy đoàn của các thương thuyền xung quanh rối rít thấp giọng nghị luận về cô gái đứng ở mũi thuyền:

"Mọi người nhìn xem, kia có phải là con gái của lão Đào không?"

"Rất có thể, ông nhìn nón trúc trên đầu cô ta mà xem, hình như có khảm bảo thạch, đang chiếu lấp lánh, lại còn bội kiếm và cung tên nữa chứ!"

Cô gái hồn nhiên không để ý tới tiếng nghị luận xung quanh, nàng đang tập trung tinh thần nhìn về phía đội quân thuyền đang tiến tới, thanh thế của đội quân thuyền này rất lớn, ước chừng mấy trăm chiếc chiến thuyền.

Lúc này, ở khoang sau lưng nàng có một nam tử trung niên chừng 40 tuổi bước ra, người này mặc cẩm bào màu trắng, mặt mũi gầy gò, ánh mắt trong suốt, râu đen ba chòm dài tới ngực.

Hắn nhìn Thủy môn (cửa sông để vào thành) cách đó không xa, thấy sắp vào thành nên nhìn thiếu nữ cười nói:

"A Nhân, sắp vào thành rồi, vào khoang đi!"

Cô gái gật đầu một cái, nở nụ cười ngọt ngào, ngón tay của nàng chỉ về phía đội quân thuyền hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!