Lưu Cảnh ném vỏ kiếm ra xa, hoành kiếm ngang ngực, ánh mắt trời chiếu vào Huyền Lân kiếm lấp lánh.
Ánh mắt của hắn như mắt mèo, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, con ngươi co lại thành một đường, ánh mắt vốn bình thản nay trở nên sắc bén.
Nhược điểm của Thái Tiến rất rõ, từ lúc đi lên đài đấu kiếm, Lưu Cảnh đã chú ý tới việc Thái Tiến dùng tay trái cầm chuôi kiếm, nhưng bây giờ lại cầm kiếm bằng tay phải, trước đây Lưu Hổ đã nói với mình là Thái Tiến dùng kiếm bằng tay phải.
Lúc nãy, khi Thái Tiến cầm kiếm bằng hai tay, tay trái của hắn cầm dài hơn tay phải, hơn nữa ngón tay trái của hắn dùng lực rất nhiều, từ những chi tiết này, Lưu Cảnh liền đoán ra, Thái Tiến dùng kiếm bằng tay trái, tay phải chỉ là hư chiêu.
Nếu là như vậy thì sơ hở của Thái Tiến sẽ ở bên phải, mặc dù thấy được nhược điểm của Thái Tiến nhưng muốn tận dụng được cơ hội không phải chuyện dễ, việc đầu tiên cần làm là hóa giải thế tấn công ác liệt của Thái Tiến.
Thái Tiến hét lớn một tiếng, chợt phát động tấn công, hai chân chạy gấp, một kiếm đâm tới như chớp, chỉ thấy ánh sáng chợt lóe lên, kiếm thế như điện, đâm thẳng vào ngực trái của Lưu Cảnh.
Bốn phía kinh hô, Lưu Hổ là người quát to nhất:
Cảnh đệ coi chừng!
Lưu Cảnh cũng có chút tức giận, mình và Thái gia không thù không oán, vậy mà kiếm này lại ép người ta vào đường chết, ra tay độc ác như vậy có phải hắn muốn mạng của mình không?
Hắn không do dự nữa, trường kiếm xuất thủ, hàn quang của Huyền Lân kiếm lóe lên, ra sau tới trước, 'keng!' một tiếng vang thật lớn, một kiếm này đã chém thẳng vào mũi kiếm của đối phương. Chiêu này hắn dùng kiếm như đao, lực đạo mạnh mẽ khiến cánh tay Thái Tiến tê dại, suýt nữa rơi kiếm.
Thái Tiến thầm kêu không ổn, muốn tung người nhảy ra phía sau nhưng tiếc rằng quán tính lúc lao tới rất lớn, không cách nào thu mình lại được cho nên động tác hơi chậm.
Lưu Cảnh dùng chân trái quét tới, đây là một chiêu Teakwondo của đời sau, nhưng Teakwondo cũng chỉ là động tác, quan trọng vẫn là phương pháp tụ lực của Triệu Vân.
Một cước này rất đơn giản nhưng lực đạo lại mạnh vô cùng, cú đá dính luôn vào sườn phải của Thái Tiến, đây chính là nhược điểm của đối phương. Thái Tiến đánh không kịp, bực bội kêu một tiếng, lảo đảo một cái, liên tiếp lui về phía sau năm sáu bước.
Lưu Cảnh không đuổi theo, trường kiếm rạch một cái, lại thủ như Thái Sơn, Thái Tiến mắc cỡ đỏ mặt, mặc dù sư phụ liên tục dặn hắn là không nên khinh địch nhưng hắn vẫn thích oai phong, dùng kiếm bằng tay phải nên lực đạo hơi yếu.
Hắn định gạt Lưu Cảnh một phe, ai ngờ lực lượng của Lưu Cảnh lại mạnh như vậy, suýt nữa một kiếm đánh bại hắn.
Hắn giờ mới hiểu lời cảnh cáo của sư phụ, 'Kiếm lấy vương đạo thắng người, nếu nặng về quỷ đạo sẽ tự rước lấy nhục.'
Nếu như ngay từ đầu hắn dùng kiếm bằng tay trái thì chắn chắn không thê thảm như vừa rồi, xương sườn của hắn bị Lưu Cảnh đá tý nữa thì gãy, đau đớn khiến cho hắn đứng không vững, đối phương sử dụng chiêu này có phạm quy hay không?
Bốn phía yên lặng như tờ, không có ai khen ngợi, mọi người trợn mắt há mồm, trên đài đấu kiếm này đã có không biết bao nhiêu người so tài nhưng chưa bao giờ gặp trường hợp dùng chân đá người, việc này xử ra sao? Ánh mắt của mọi người dồn về phía tổ trọng tài.
Vương Uy có chút khó nghĩ, kiếm đạo tỷ võ chỉ có thể dùng kiếm quyết định thắng bại, mặc dù không quy định không được dùng chân, nhưng đã trăm năm rồi chưa thấy ai dùng chân đá người trong đấu kiếm.
Việc này tính thế nào?
Vương Uy nhìn Hoàng Trung nói:
"Hán Thăng, ông xem có nên cảnh cáo một chút không?"
Không đợi Hoàng Trung mở miệng, Văn Sính ở phía sau lạnh lùng nói:
"Hai quân đối trận, lấy giết địch làm mục tiêu, chẳng lẽ trên sa trường định quy tắc cho địch nhân hay sao?"
Văn Sính cực kỳ bất mãn với Thái Tiến, hắn đã liên tục dặn dò đồ đệ không được khinh địch, vậy mà Thái Tiến còn dùng kiếm bằng tay phải, tự cho là thông minh, suýt nữa bại trong một kiếm.
Đây cũng là chỗ thất vọng của Văn Sính đối với Thái Tiến, Thái Tiến mặc dù rất xuất chúng nhưng cũng có một nhược điểm trí mạng là kiêu ngạo tự phụ, đây chính là nhược điểm cố hữu do thế gia mang lại, nếu không khắc phục được, Thái Tiến khó mà thành người tài.
Văn Sính cũng rất hy vọng cú đá vừa rồi khiến cho Thái Tiến tỉnh táo.
Hoàng Trung gật đầu:
"Nếu Văn tướng quân cũng không có ý kiến gì, vậy thì tiếp tục so kiếm!"
'Keng!' hắn lại gõ chiêng đồng, người điều khiển trận đấu hô to:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!