Thái Huấn liếc mắt nhìn Thái Tiến đang đứng ngoài cửa, Thái Tiến là đứa cháu được hắn rất mực thương yêu, liền cười nói:
"Có liên quan tới Tiến nhi à?"
Đúng ạ.
Thái Mạo quay đầu ngoắc tay, Thái Tiến vội vàng đi vào trong nhà, quỳ xuống dập đầu ba cái, nói:
"Tôn nhi Thái Tiến bái kiến tổ phụ!"
Thái Huấn cười nói:
"Có phải cháu gây ra đại họa gì khiến thúc phụ cháu tới gặp ta cáo trạng."
"Tôn nhi không gây họa, bởi vì Tông nhị công tử mời cháu làm giúp một chuyện, nhưng bởi vì chuyện này sự tình trọng đại, cháu không dám tự tiện đáp ứng."
Thái Tiến đem toàn bộ chuyện Huyền Lân kiếm bẩm báo, Thái Huấn nhướng mày, có chút bất mãn nhìn Thái Mạo nói:
"Chút chuyện nhỏ này cũng phải hỏi ta à?"
Thái Mạo hoảng hốt vội nói:
"Bởi vì cháu luôn cảm thấy cái tên Lưu Cảnh này không bình thường, hắn có quan hệ cực tốt với Lưu Bị, Lưu Cảnh Thăng lại đem Huyền Lân kiếm cho hắn, hành động này vô cùng có thâm ý.
Mấy năm nữa, khi Lưu Cảnh trưởng thành, được Cảnh Thăng trọng dụng, cháu rất lo lắng hắn được Lưu Bị ủng hộ trở thành người đứng đầu Kinh châu, cho nên...
"Hắn không nói câu kế nhưng ý tứ đã rõ ràng, Thái Mạo muốn mượn cơ hội lần diệt trừ Lưu Cảnh, bóp chết uy hiếp từ trong trứng nước. Thái Huấn chậm rãi nói:"Dù sao cũng là cháu của Lưu Cảnh Thăng, không được làm quá mức."
.....
Trong khu nhà của Lưu Cảnh, Mông thúc ngồi ở cạnh giếng rửa bát, đồng nhìn Lưu Hổ đang kêu gào ngoài sân, người này như một con ếch, vừa vào nhà đã đòi so kiếm với công tử.
Dầu gì đối phương cũng là huynh trưởng, đáng nhẽ đôi bên phải hàn huyên mấy câu, thăm hỏi tình hình rồi bàn chuyện so kiếm cũng không muộn. Mà dù không nói chuyện, không thăm hỏi cũng phải để cho công tử biết mình là ai.
Vậy mà tất cả đều không, toàn bộ chỉ có một câu nói muốn so kiếm với ngươi, nếu không phải mình nhận ra thì có lẽ người khác sẽ coi là cường hào ác bá vào nhà!
Mà hình như công tử cũng rất muốn so kiếm với tên đại ngốc này, hai người không nói một câu liền động thủ.
Lưu Hổ dùng là một thanh kiếm cùn, dài ít nhất năm thước, nặng hai mươi cân, mặc dù là kiếm cùn nhưng nếu đập vào đầu người kiểu gì cũng xảy ra án mạng.
"Hảo kiếm pháp, ăn một kiếm nữa của Lão Hổ ta!"
Lưu Hổ quát lớn, hưng phấn dị thường, đã quá lâu rồi không ai so kiếm với hắn, hôm nay được tận tình thi triển, thanh kiếm lớn rít lên vù vù chém về phía Lưu Cảnh.
Đối với Lưu Cảnh mà nói, đây quả thực là đối thủ mà trời cao đưa tới để hắn luyện kiếm, là đối tượng lý tưởng để thử nghiệm công pháp Lạc Phượng.
Lưu Hổ múa thanh kiếm lớn tới mức nước mưa cũng không lọt vào được, kiếm thuật rất tốt, Lưu Cảnh như một con thuyền tròng trành trong sóng gió, nhưng dù sóng có lớn đến đâu con thuyền cũng không bị chìm.
Hắn thi triển từng chiêu thức một, lúc thì như đao, lúc thì như kiếm, dùng lực lượng tinh diệu hóa giải thế công của Lưu Hổ, mỗi kiếm như tình cờ đâm ra lại khiến Lưu Hổ luống cuống.
Đấu chừng một giờ, Lưu Hổ kiệt sức, hắn ném kiếm ra ngoài, hai chân duỗi một cái, ngồi bệt xuống đất thở hổn hển:
"Dừng lại, dừng lại, con mẹ nó thật đã nghiền!"
Lưu Cảnh cũng rất mệt, hắn thu kiếm vào vỏ, ngồi bên cạnh Lưu Hổ cười híp mắt nói:
"Hổ huynh lợi hại! Lần tỷ võ này đệ thua."
Lưu Hổ mặc dù là người mê võ nghệ nhưng cũng rất tinh nhanh, hắn giơ ngón tay cái lên khen:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!