Chương 47: (Vô Đề)

Liên Mạn Nhi gọi một tiếng Vương Ấu Hằng. Vì lúc Vương chưởng quỹ đem Vương Ấu Hằng mời đến bên cạnh nói chuyện, giọng nói lúc thấp lúc cao, mấy câu phía sau nàng đã nghe được. Nếu như Vương Ấu Hằng an bài như vậy, nàng dường như cũng không có cái gì để oán giận.

Nhưng nàng mơ hồ chờ mong Vương Ấu Hằng nhiều hơn, hiện tại ở thời điểm này, nàng có thể dựa vào, chỉ có hắn.

Vương Ấu Hằng nghiêng đầu lại, liền nhìn thấy Liên Mạn Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, mắt to nhấp nháy vụt sáng mà nhìn hắn. Lông mi Liên Mạn Nhi vừa dày vừa dài, giống như cây quạt nhỏ, phía trên còn mang theo bọt nước, không biết là nước mắt, hay là mồ hôi.

Tim của Vương Ấu Hằng tựa hồ trong phút chốc run rẩy.

"Vương chưởng quỹ, ngươi lập tức chuẩn bị xe, đưa Lục tiên sinh đi Tam Thập Lý doanh tử." Vương Ấu Hằng đối với Vương chưởng quỹ phân phó nói.

Vương chưởng quỹ không ngớt lời đáp ứng, liền có tiểu nhị lập tức dắt xe ngựa tới, Lục lang trung cũng chuẩn bị xong tất cả đồ vật, từ trong Tế Sinh đường đi ra.

"Liên gia cô nương cũng đi theo xe trở về chứ?"

Vương chưởng quỹ hỏi Liên Mạn Nhi.

"Không, một hồi nàng sẽ đi cùng ta." Vương Ấu Hằng nói.

Vương chưởng quỹ khó hiểu,

"Thiếu đông gia không phải quay về trong huyện, như thế nào…"

"Ta tạm thời không quay về." Vương Ấu Hằng đối với Vương chưởng quỹ nói,

"Ngươi tranh thủ thời gian chuẩn bị thiếp mời của lão gia, mặt khác chuẩn bị bốn dạng lễ trọng, ta đi ngõ hẻm cây hòe."

"Thiếu đông gia, ngài đây là muốn…" Vương chưởng quỹ kinh ngạc mà nhìn Vương Ấu Hằng, hình như là đã nghe được chuyện gì không thể tưởng tượng nổi.

"Đúng, nhân mạng quan thiên, chuẩn bị nhanh lên, ta phải xuất phát." Vương Ấu Hằng nói.

"Thiếu đông gia, việc này không được, nếu lão gia biết…"

"Ta sẽ nói với phụ thân, có chuyện gì ta đều gánh hết trách nhiệm." Vương Ấu Hằng nói.

"Đây không phải nói như vậy," Vương chưởng quỹ biểu tình đau khổ,

"Thiếu đông gia, ngài là biết…"

"Ta đã quyết định chủ ý. Ngươi mau đi đi, lễ vật không thể chậm trễ." Vương Ấu Hằng vỗ vỗ vai Vương chưởng quỹ.

Vương chưởng quỹ vẻ mặt bất đắc dĩ.

Vẫn là quay người đi thu xếp.

Lúc này Ngũ Lang cùng tiểu Thất cũng sớm đều đến gần.

Ấu Hằng ca, Liên Mạn Nhi nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo của Vương Ấu Hằng.

"Đừng nóng vội, Mạn Nhi, trước hết để cho Lục tiên sinh, Ngũ Lang cùng tiểu Thất trở về, đem tình huống ổn định lại. Ta mang muội đi mời một người khác. Hắn là phương diện này đại hành gia _ (giỏi nhất việc này) _, có hắn ra tay, nhất định có thể cứu mẹ muội."

Vương Ấu Hằng đối với Liên Mạn Nhi nói. Hắn chỉ là nghe Liên Mạn Nhi nói chuyện, đoán được tình huống mười phần nguy cấp của Trương thị. Lúc này, ôm nhiều việc như vậy mà nói thật là không sáng suốt.

Nhưng nhìn lấy Liên Mạn Nhi lo lắng, ánh mắt tin cậy, hắn muốn nghĩ nhiều, làm nhiều, để trấn an Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi hít hít cái mũi.

Nhẹ gật đầu. Lo lắng trong mắt theo thời gian dần qua bị hi vọng thay thế.

Vương Ấu Hằng hỏi Lục lang trung có cần đem theo thuốc thường dùng hay không, Lục lang trung gật đầu, nói đều mang theo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!