Hai người Liên Thủ Nhân và Cổ thị đều yên tĩnh nghe Liên Hoa Nhi nói chuyện.
"Tứ thúc và tứ thẩm cũng nói một mạng người một mạng người, chuyện này đã qua lâu như vậy, Mạn Nhi căn bản là không có việc gì, sống so với trước còn lanh lợi hơn. Bọn họ có thể không biết việc này làm ầm ĩ lên sẽ gây nguy hiểm cho tiền đồ của cha sao?
Bọn họ nếu thật như gia nói hiểu chuyện như vậy, chú ý đại cục, coi chúng ta là người thân, thì căn bản sẽ không nhắc lại việc này. Nhưng bọn họ ngược lại còn đối với cha và mẹ động thủ.
Cái này căn bản là không có đem chúng ta đặt vào trong mắt…
"Giọng nói tinh tế của Liên Hoa Nhi vang lên."Hoa Nhi nói rất đúng, ngươi còn đem người ta làm huynh đệ, còn nghĩ đến về sau làm quan nuôi bọn họ. Người ta lại xem ngươi là cừu nhân!
"Cổ thị nói. Liên Thủ Nhân không nói gì."Ta đi theo ngươi, có được cái danh nương tử tú tài, nhưng lại không có một ngày tốt đẹp trôi qua. Vừa vào cửa, ta là một đại cô nương phải mang hài tử cho ngươi, hầu hạ hết người già đến trẻ nhỏ. Kết quả là, còn phải bị nương tử của huynh đệ ngươi đánh.
Ngươi có còn là nam nhân không đấy, về sau còn phải làm quan, trên mặt ngươi có hào quang sáng rọi…
"Cổ thị nhỏ giọng nói."Ngươi im lặng chút được không?
"Liên Thủ Nhân cảm thấy phiền rồi."Ngươi, ngươi còn tức giận với ta.
"Cổ thị thấy Liên Thủ Nhân giận, thì thái độ hùng hổ dọa người, lại nhỏ tiếng khóc lên,"Ai bảo mệnh ta khổ không có nhi tử, nếu ta có nhi tử, ta cũng không bị vũ nhục như vậy.Kế Tổ không phải con của ngươi sao?
"Liên Thủ Nhân nói. Cổ thị không nói gì."Mẹ, mẹ không có nhi tử, nhưng còn có nữ nhi. Mẹ yên tâm, con sẽ báo thù cho mẹ.Liên Hoa Nhi nói.Hoa Nhi, con có biện pháp?
"Cổ thị ánh mắt lập tức sáng."Yên ổn chút đi, nếu còn làm ra chuyện gì, lão gia tử sẽ không dễ bị lừa gạt.Liên Thủ Nhân nói.Làm chuyện gì, nếu như không liên quan đến chúng ta, gia làm sao có thể trách chúng ta?
"Liên Hoa Nhi cười nói."Hoa Nhi, con có ý kiến hay hả?
"Cổ thị hướng bên cạnh Liên Hoa Nhi ***ng ***ng. Hạ giọng nói."Chúng ta không cần phải động thủ, có người có thể vì chúng ta phát tiết, bảo đảm sẽ làm cho bọn họ ngậm bồ hòn.
"Liên Hoa Nhi dùng ngón tay chỉ về hương Tây Sương phòng."Con nói là…"
Liên Hoa Nhi gật đầu, mượn đao g.i.ế. c người cho tới bây giờ luôn là kế hay hàng đầu.
Cổ thị và Liên Hoa Nhi đầu kề đầu, nhỏ giọng mà nói thầm.
… … …
Sáng sớm hôm sau trên bàn cơm, Trương thị nhìn thấy Cổ thị, có một chút xấu hổ, Cổ thị lại giống như bình thường. Thậm chí còn so với bình thường cười nhiều hơn một chút. Liên Hoa Nhi cũng rất ôn hòa.
Tuy rằng vẫn chỉ cùng Liên Tú Nhi thân cận, thời điểm ánh mắt quét đến mặt những người khác, trên mặt cũng dẫn ra vẻ tươi cười. Chỉ có Liên Đóa Nhi. Mím miệng, thấy Liên Mạn Nhi, lập tức trừng trở về.
Liên Mạn Nhi cúi đầu bới cơm.
"Món bao tử đậu hủ này là làm theo quán ăn chay ở trấn trên. Thơm mà không ngán, lại bổ dạ dày, Mạn Nhi ăn nhiều một chút." Cổ thị kẹp một đũa sợi bao tử chay cho vào trong chén Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi ngẩng đầu, thấy mặt c Cổ thị ười trở thành một đóa hoa, lại kẹp một đũa cho Trương thị,
"Tứ đệ muội, ngươi cũng ăn đi."
Liên Mạn Nhi có chút lắp bắp kinh hãi.
Cổ thị chỉ nịnh nọt Chu thị và Liên Tú Nhi, đối với các nàng đều nhàn nhạt, hôm nay đây là… đang hướng các nàng lấy lòng.
Cổ thị biết rõ chính mình làm sai.
Trong lòng đối với các nàng áy náy hả? Nếu như nàng thật sự chỉ có mười tuổi, nàng sẽ nghĩ như vậy a. Chỉ nhìn Cổ thị tươi cười tung tóe khắp phòng, đã biết rõ, Cổ thị đang diễn cho mọi người xem.
"Đại thẩm, hôm nay bánh ống ăn ngon, là sáng nay nương ta cố ý dậy sớm, nhào nhặn bột nửa ngày mới hấp ra đấy. Đại thẩm khi đó còn ngủ chưa có thức dậy. Đại thẩm nếm thử a. Tuy không thể so với bánh bao chay các ngươi ăn ở trấn trên." Liên Mạn Nhi nói.
Cổ thị diễn trò, muốn biểu hiện nàng rộng lượng không so đo với hiềm khích lúc trước, nàng Liên Mạn Nhi chẳng lẽ không biết làm. Điểm tâm hôm nay là Trương thị và Triệu thị làm, mà theo lý hôm nay đến phiên Cổ thị nấu cơm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!