Chương 34: (Vô Đề)

Hai thương nhân vân du bốn phương thấy là một tiểu hài tử thanh tú hỏi, cũng không có để ở trong lòng.

"Tiểu cô nương, ngươi quen biết người nào nhà họ Tôn ở huyện Thanh Phong sao?" Một người cười hỏi.

"Huyện Thanh phong có rất nhiều người họ Tôn sao?" Vì muốn khiến cho hai người này kể thêm ít chuyện, Liên Mạn Nhi cố ý nói.

Quả nhiên, hai thương nhân vân du bốn phương kia thấy Liên Mạn Nhi nói chuyện ngây thơ đáng yêu, đều cười rộ lên, đối với nàng càng thêm không có phòng bị.

"Người họ Tôn ở huyện Thanh phong rất nhiều, nhưng mà có tiền nhất, nổi danh nhất chính là nhà Tôn Liên Nhân. Tiểu cô nương, cháu hỏi người họ Tôn ở huyện Thanh Phong làm cái gì?"

Làm cái gì, đương nhiên là vì xác định Tôn Liên Nhân này có phải là người Liên Thủ Nhân vốn an bài nàng gả cho xong. Xem ra, hai người này cho rằng nàng hỏi người họ Tôn là người khác.

"Ta quen biết Tam nha của Lưu gia."

Liên Mạn Nhi nói, nàng không biết tiểu cô nương đáng thương nhà Lưu gia tên gọi là gì, nhưng nàng biết rõ nữ hài tử nhà nông thôn, chỉ cần dựa theo xếp hạng đại nha, nhị nha mà gọi, thì cũng không sai.

"Ta nghe nói nàng gả cho người họ Tôn ở huyện Thanh Phong đi hưởng phúc, có phải chính là người các ngươi hay không?"

Hai thương nhân vân du bốn phương liếc nhau một cái.

"Là ai giới thiệu cho, tiểu cô nương ngươi biết không?"

"Nghe nói là họ Dương đấy, nói là làm mai cho nhà muội phu hắn." Liên Mạn Nhi nói.

"Vậy chỉ sợ là đúng rồi, Dương Thành Phong chỉ có một muội tử, làm phu nhân thứ tư cho Tôn Liên Nhân." Một thương nhân vân du bốn phương nói.

Liên Mạn Nhi cắn môi, vậy thì không sai.

Nếu là người giàu có, ở đâu lấy ra con dâu nuôi từ bé? Một con dâu nuôi từ bé chịu cho nhiều bạc như vậy, còn ngàn dặm xa xôi tới huyện khác tìm người.

Hóa ra cái gọi là con dâu nuôi từ bé bất quá chỉ là do hai vợ chồng Liên Thủ Nhân bố trí, Tôn gia muốn chính là tiểu nữ hài cho nhi tử chôn cùng, muốn nhi tử đến dưới mặt đất có bạn.

Số tiền kia, là tiền mua mạng.

Cha bọn nhỏ… Trương thị ngơ ngác nghe xong sau nửa ngày, đột nhiên phát ra một tiếng kêu đau, sau đó thân thể mềm nhũn từ trên ghế té xuống mặt đất, xụi lơ tại chỗ.

Mẹ bọn nhỏ… Liên Thủ Tín vội vàng đỡ Trương thị.

Hai mắt Trương thị nhắm chặc, nàng đột nhiên biết rõ chân tướng, chịu không được đả kích, đã bất tỉnh rồi.

Liên Mạn Nhi bước lên phía trước, ấn huyệt nhân trung Trương thị (huyệt dưới mũi), một hồi thời gian, Trương thị mới thong thả tỉnh dậy. Nàng liếc thấy Liên Mạn Nhi, lập tức đem Liên Mạn Nhi ôm vào trong ngực.

"Mạn Nhi, Mạn Nhi của ta ah…" Trương thị gào khóc.

Hai người Liên Chi Nhi và Ngũ Lang cũng nghe rõ là chuyện gì xảy ra, đều đi theo khóc lên. Tiểu Thất còn có chút hồ đồ, nhưng biết không phải là chuyện tốt, cũng khóc theo luôn.

Cả nhà xúm lại khóc, dẫn tới ánh mắt của rất nhiều người đi đường qua lại ngừng chân quan sát.

Hai thương nhân vân du bốn phương cũng có chút không biết làm sao.

"Đây là làm sao, đây là làm sao vậy?" Cho dù có là thân thích của Lưu gia, cũng không nên khóc thê thảm như vậy ah.

Một thương nhân vân du bốn phương gọi hỏi tiểu Thất:

"Tiểu huynh đệ, các ngươi là thân thích của Lưu gia à?"

"Chúng ta không biết Lưu gia gì cả, chúng ta họ Liên, là Tam Thập Lý doanh tử đấy." Tiểu Thất nói.

"Vậy là chuyện gì xảy ra?" Thương nhân vân du bốn phương kinh ngạc,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!