"Mẹ, mẹ xem con và tỷ chọn lấy những vật này, chút tiền ấy của mẹ còn chưa đủ dùng." Liên Mạn Nhi nói ra.
Vậy, Mạn Nhi… Trương thị trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải. Liên Mạn Nhi mới hỏi mọi người nghĩ muốn cái gì, nàng tự nhiên mà cho rằng, Liên Mạn Nhi chọn đồ vật, Liên Mạn Nhi chính mình sẽ trả tiền.
Hiện tại Liên Mạn Nhi nói như vậy, nàng làm mẫu thân đấy, suy nghĩ một chút, cũng hiểu được phải có chút bạc cho hài tử.
"Nếu không, mẹ đổi hai khúc vải mua cho nội con, tiền còn lại, cho các con mua." Trương thị nói.
Không được, Liên Mạn Nhi hé ra một khuôn mặt nhỏ nhắn thân thiết,
"Mẹ tiền này mẹ không thể tiêu, lên giá cũng là tiền ở trên người chúng ta. Tùy tiện tìm người hỏi một chút, có đạo lý nào như vậy hay không, cháu gái bị bệnh mua thuốc, không cho tiền, con dâu phải đi bán cây trâm của chính mình, bà còn muốn phung phí, mua cái gì dưỡng vinh hoàn ăn."
"Nói nhỏ chút, nói nhỏ chút."
Trương thị vội vàng bảo Liên Mạn Nhi thấp giọng chút.
"Sợ cái gì, con lại không có làm chuyện gì sai." Liên Mạn Nhi nói.
"Mẹ, mẹ cũng biết Nội làm như vậy là không đúng phải không, vậy mẹ chỉ lo hiếu thuận chính mình, mà có nghĩ đến để cho người khác biết rõ Nội làm chuyện như vậy, sẽ nghị luận bà như thế nào."
Liên Mạn Nhi rất nhanh cầm tiền trong tay, Trương thị nói như thế nào, nàng cũng sẽ không đem tiền ra.
"Mạn Nhi, trước khi ra ngoài, mẹ đã đáp ứng nội con rồi." Trương thị bất đắc dĩ nói.
"Đã đáp ứng thì sao, khi đó Nội làm khó mẹ, vì mẹ phải đến trấn trên, tạm thời đáp ứng cũng không coi vào đâu. Bà không nói đạo lý, chúng ta cũng không cần coi trọng chữ tín." Liên Mạn Nhi nói,
"Vốn chính là chuyện không có đạo lý. Chuyện này, đem đi nơi nào nói, con cũng không sợ."
"Mạn Nhi, con nói không sai. Nhưng mà, trong tay của mẹ còn dư lại mấy văn tiền này, nội con bà đã biết. Tiền này, nếu mẹ không tốn tại trên người bà, thì sẽ không được yên tĩnh." Trương thị cuối cùng cũng nói thật.
Liên gia không có ở riêng, nàng và Liên Thủ Tín dù cho kiếm được một đồng tiền, cũng phải giao cho Chu thị. Nhưng đồ cưới của nàng, Chu thị lại không thể động vào. Đây là quy củ ở nông thôn ngầm ước định mà thành, nếu ai làm trái, sẽ bị lên án.
Chu thị đương nhiên sẽ không trực tiếp đòi đồ cưới của đám con dâu bọn họ, nhưng từng con dâu sau khi vào cửa, toàn bộ những vật dụng hàng ngày, Chu thị chưa bao giờ chịu cho, cũng sẽ không cho tiền để các nàng đi mua. Đám con dâu bọn họ không có biện pháp, chỉ có thể lấy tiền mang theo từ nhà mẹ đẻ ra.
Sau đó, ví dụ như con dâu trong phòng cần tiền gấp, Chu thị sẽ nói không có tiền, hoặc là ám chỉ bọn họ phải hiếu kính, đủ loại như thế, chính là thay đổi phương pháp từ trong tay con dâu lấy tiền ra ngoài.
Những năm gần đây, đồ trang sức của Trương thị từ nhà mẹ đẻ mang đến đều xài sạch sẽ, mặt khác mấy người trong phòng, Cổ thị bởi vì ở trấn trên, lại giỏi xu nịnh Chu thị, Chu thị thấy nàng là nương tử tú tài, nên ít chiếm được chỗ một chút, Hà thị bên kia, Chu thị cũng không có chiếm được chỗ tốt gì, còn Triệu thị thì đã bị lấy hết còn sớm hơn Trương thị.
Hiện tại Chu thị biết rõ trong tay nàng đem bán cây trâm còn lại mấy văn tiền, không đem những đồng tiền này vơ vét xong, Chu thị chắc sẽ không bỏ qua.
Đương nhiên, Chu thị sẽ không trực tiếp nói chuyện này, dù sao chuyện này cũng không có đạo lý, nhưng Chu thị khẳng định không có sắc mặt tốt, lại bới móc chuyện khác.
"Tài đi người yên vui."
Trương thị tự giễu mà nói. Cây trâm này, nếu như không phải là vì tiểu nữ nhi, nàng còn thật luyến tiếc.
"Mẹ, mẹ quen nhường nhịn như vậy, cũng không có lợi ích gì." Liên Mạn Nhi nói. Ở kiếp trước nàng cũng đã được nghe nói một ít chuyện giữa các nàng dâu, mẹ chồng trăm phương ngàn kế vơ vét tiền tài của con dâu như vậy cũng không hiếm thấy.
"Không vì cái gì khác, chính là vì hai chữ thái bình, bằng không thì Nội concả ngày âm trầm, một nhà chúng ta cũng không thể sống yên được."
Trương thị nói.
"Mẹ, cho dù mẹ mua những vật này cho bà, cũng không yên vui được quá hai ngày." Liên Mạn Nhi nói, thỏa hiệp nhượng bộ như vậy, giống như là uống rượu độc giải khát, không chỉ không thể giải quyết vấn đề, ngược lại sẽ càng làm cho Chu thị mạnh bạo thêm.
"Mạn Nhi, mẹ có chỗ khó xử, nhà chúng ta một mực chính là như vậy đấy." Trương thị nói.
DTV
Trong một gia đình, phàm là trở thành thói quen, mọi người sẽ vô ý thức tuân thủ theo, mà căn bản là đã quên đi lo lắng, thói quen này phải chăng hợp lý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!