Chương 26: (Vô Đề)

Nửa người trên của Liên Nghiền Nhi bị Hà thị ôm lấy, Chu thị, Cổ thị, Liên Tú Nhi, Liên Hoa Nhi cùng Liên Đóa Nhi gắt gao xoa bóp hai đùi của Liên Nghiền Nhi, Bà nội Lý tứ đem một chân của nàng đặt ở trên đầu gối, vạch từng đầu ngón chân của Liên Nghiền nhi ra, sau đó chèn vào bên trong một lượng lớn phèn chua.

Liên Mạn Nhi tận mắt chứng kiến thấy đôi tay gầy gò của Bà nội Lý tứ nổi lên gân xanh, tai nghe được tiếng kêu thảm thiết của Liên Nghiền Nhi, xen lẫn là tiếng giòn vang gân cốt các ngón chân.

Khẳng định là xương ngón chân gãy rớt cả ra, cái này quá tàn nhẫn đi. Liên Mạn Nhi nghĩ như vậy, thế nhưng mà chuyện kế tiếp, càng làm lòng nàng run sợ hơn.

DTV

Bà nội Lý tứ từ trong n.g.ự. c lấy ra hai mảnh trúc, kẹp ở bên cạnh chân của Nghiền nhi, lại lấy một đầu mảnh vải bó chân dính đầy mảnh sứ vỡ, bắt đầu quấn trên chân Liên Nghiền Nhi, một vòng lại một vòng.

Bà đãdùng sức rất nhiều, Liên Mạn Nhi tinh tường nhìn thấy, m.á. u dần dần nhuộm đỏ cả lớp vải bó chân kia.

Liên Mạn Nhi sợ rung đến nỗi răng va vào nhau lập cập, đồng thời cảm thấy chân nhói đau.

Lúc này tiếng kêu thảm thiết của Liên Nghiền nhi đã không nghe rõ là thanh âm gì nữa rồi.

"Nương ah, con đau c.h.ế. t mất, con không bó chân nữa đâu, nương ah, mẹ g.i.ế. c con luôn đi." Liên Nghiền Nhi ở một bên gào lên, một bên chảy nước mắt hướng về phía Hà thị cầu xin.

Hà thị gắt gao ôm lấy con gái, nàng cũng một thân mệt mỏi đổ đầy mồ hôi.

"Tứ phu nhân, có thể hay không…." Hà thị đúng là vẫn đau lòng cho con gái, liền hướng Bà nội Lý tứ lên tiếng xin xỏ.

Bà nội Lý tứ cũng không để ý.

"Muốn chân bó được đẹp, là phải như vậy. Muốn đổi ý, hiện tại cũng còn kịp."

Không, không đổi ý. Hà thị vội nói.

Bà nội Lý tứ đem hai cái chân của Liên Nghiền nhi quấn tựa như bánh chưng, lúc nay mới cầm kim may vá lại, đem vải dính đầy mảnh sứ vỡ …mà quấn chặt. Trong lúc nàng ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi vội vã rụt đầu trở về.

"Bảo muội là không nên nhìn mà, rất đáng sợ mà." Liên Chi Nhi kéo Liên Mạn Nhi qua một bên, đau lòng nhìn nàng nói.

"Bắt đầu quấn mà đã như vậy…nếu quấn nhỏ hơn, chẳng lẽ phải mang đôi giày nhỏ của trẻ con kia à." Liên Mạn Nhi có chút buồn bực.

"Đây là lần đầu tiên quấn, còn có lần thứ hai, lần thứ ba, ít nhất là mất nửa năm cơ." Liên Chi Nhi giải thích cho Liên Mạn Nhi hiểu.

Trong phòng bà nội Lý Tứ đã đem hai cái chân của Liên Nghiền Nhi quấn xong, lại đem chiếc giày lớn hơn một chút mang vào cho Liên Nghiền Nhi.

"Hiện tại có thể đi được sao?"

Hà thị hỏi.

"Nương, con cảm chân như có ngàn thanh đao cứa vào, con không đi nổi." Liên Nghiền nhi nhào vào trong n.g.ự. c Hà thị, khóc lóc nói.

"Phải có nếm trải đau khổ, mới có thể trở thành người đứng trên người." Bà nội Lý Tứ chậm dãi mà thu dọn hộp may vá nói.

"Lão cô ngươi, còn có Hoa Nhi tỷ cùng Đóa Nhi tỷ của ngươi, điều đã trải qua thời điểm này, thoáng một cái sẽ trôi qua thôi." Chu thị nói, Liên Tú Nhi, Liên Hoa Nhi cùng Liên Đóa Nhi đều bó chân từ sớm, cũng chưa bao giờ dùng tới bản trúc cùng mảnh sứ vỡ cả.

Liên Nghiền Nhi ngồi im ở trong lòng Hà thị, không chịu xuống giường.

Liên Mạn Nhi ở bên ngoài nghe, đây là nàng tận mắt nhìn thấy bó chân bằng mảnh sứ vỡ đấy, còn phải giẫm lên cái kia để đi, quả thực là có thể so với cực hình, dù chỉ nghĩ lại cũng thấy cực kì khủng bố.

Tuy trong nội tâm thấy sợ hãi, nhưng lòng hiếu kỳ vẫn trỗi dậy, nàng lại lặng lẽ xốc lên một góc mảnh vải ở tướng môn.

Hà thị đem Liên Nghiền Nhi ôm xuống giường, đi tới trên mặt đất, Liên Nghiền nhi đem toàn bộ sức nặng thân thể dựa vào trong n.g.ự. c Hà thị, khóc lóc cầu khẩn Hà thị.

"Lúc này không được mềm lòng, chỉ có khổ cực mới có thể sung sướng." Cổ thị nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!