Quý Lâm nằm trên giường, tim đập bình bịch cực nhanh, lời của Giang Khải nhiều ẩn ý quá.
Cậu nằm một lúc, chợt nhận ra hôm nay mình vẫn chưa bôi thuốc trĩ. Tuy rằng chỉ có buổi sáng hôm đó và sáng hôm sau chảy máu nhưng Quý Lâm vẫn sợ hãi, không dám biếng nhác, chỉ sợ để lại di chứng gì thôi. Cậu thở dài một hơi, xuống giường, cầm thuốc mỡ lên rồi bất đắc dĩ tiến vào nhà vệ sinh.
Điền Khoa thực sự không chịu đựng nổi việc chạy mười vòng, toàn bỏ cuộc giữa chừng, ngày nào Quý Lâm cũng chạy cùng Giang Khải.
Bởi vì lượng vận động nhiều nên buổi tối cả hai thường xuyên cùng đi ăn khuya, sau vài lần qua lại, đôi bên đã trở nên quen thuộc, thậm chí thỉnh thoảng còn trò chuyện tào lao trên WeChat.
Sau hơn nửa tháng huấn luyện, hôm nay huấn luyện viên tổ chức một trận thi đấu để xem thành quả luyện tập của mọi người.
Trận đấu bắt đầu, Điền Khoa truyền bóng cho Quý Lâm, Quý Lâm dẫn bóng chạy về phía rổ đối diện, Triệu Bằng Huy kèm sát ngay bên, muốn cướp bóng từ tay Quý Lâm. Quý Lâm né tránh, giả bộ chạy về, không ngờ bị Triệu Bằng Huy nhìn thấu, bóng bị cướp đi.
Quý Lâm vồ hụt ngã nhào xuống đất, phịch một tiếng… Làn da trắng nõn đập xuống dưới sàn, đầu gối, bàn tay, cánh tay đều bị thương. Vết thương ở phần đầu gối trông rất nghiêm trọng, trầy một lớp da, máu tươi rỉ ra trộn lẫn với bụi đất, nom mà giật mình.
Điền Khoa còn chưa kịp chạy đến chỗ cậu thì đã thấy Giang Khải như một cơn gió nhào qua. Anh ngồi xổm bên cạnh Quý Lâm, kiểm tra miệng vết thương của cậu, sau đó bế thốc cậu lên, để lại một câu:
"Tôi dẫn cậu ấy đến phòng y tế." rồi sải bước rời đi.
Cả đám nghẹn họng đứng nhìn.
Sau khi được Giang Khải bế đi vài bước Quý Lâm mới hoàn hồn. Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy Giang Khải nhíu mày, môi bặm chặt lại, nom càng thêm dữ.
Quý Lâm vùng vẫy, Giang Khải cúi đầu liếc cậu một cái, dùng ánh mắt ngăn cản động tác của cậu:
"Đừng nhúc nhích, cậu không thấy đau chân à?" Chẳng hiểu sao Quý Lâm có thể nghe được một chút lo lắng từ anh, cậu không giãy nữa, chỉ nói:
"Bằng không cậu thả tôi xuống trước đi? Như này không hay lắm đâu." Giang Khải không chớp mắt nhìn đằng trước, làm bộ không nghe thấy gì.
…
Trong phòng y tế, bác sĩ lấy cồn và i
-ốt ra để khử trùng lòng bàn tay và cánh tay Quý Lâm, sau đó quấn một lớp băng gạc dày lên gối cậu. Giang Khải đứng cạnh thấy vậy nhíu chặt lông mày.
Bác sĩ ra ngoài chuẩn bị thuốc, Quý Lâm không cẩn thận động phải tay, khẽ kêu một tiếng: Shhh, đau ghê.
Giang Khải liếc cậu một cái, nắm tay Quý Lâm, nhẹ nhàng thổi vài hơi lên đó, hệt như đang dỗ dành một đứa trẻ:
"Thổi một chút sẽ hết đau thôi."
Quý Lâm mặt đỏ đến tận mang tai, nhẹ nhàng rút tay lại, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Có gì mà đau với không đau."
Bác sĩ cầm thuốc đi vào, căn dặn Quý Lâm:
"Mấy ngày này tốt nhất không nên làm việc gì nặng, tôi sẽ xin phép giảng viên cho em nghỉ, ở ký túc xá nghỉ ngơi cho tốt, cố gắng đừng đi lại nhiều."
Ngay khi Quý Lâm còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Giang Khải bế lên, làm cậu hét ầm:
"Này này, cậu làm gì thế?" Giang Khải chẳng thèm ngước mắt:
"Không nghe bác sĩ vừa bảo đừng vận động nhiều à?"
Anh lại cười nhạo:
"Nhìn cái đầu gối băng bó như vậy cậu tưởng mình còn đi đường được chắc?"
Quý Lâm không thể phản bác, chỉ đành nói lời cảm ơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!