Chương 8: (Vô Đề)

Dù sao thì cha mẹ và người thân của tôi đều ở Bắc Kinh, tôi và Phó Hàn Thanh cũng có vài người bạn chung, thế nên chúng tôi chẳng thể cả đời không có lấy một lần giao thoa.

Nhưng tôi chưa từng nghĩ rằng, người đàn ông luôn cao cao tại thượng, được người đời tâng bốc kia, cũng sẽ có lúc thất thố và tiều tụy đến vậy.

Hôm đó, tôi ngủ rất ngon, tâm trạng đặc biệt tốt, mặc chiếc váy cashmere màu hồng nude mới mua, trang điểm thật xinh đẹp.

Trông tôi lúc ấy chẳng khác nào một quả đào chín mọng, ngọt lành.

Tôi khoác tay Thẩm Lương Châu, vừa cười nói vừa bước ra khỏi cửa xoay.

Và rồi, tôi nhìn thấy Phó Hàn Thanh bước xuống từ xe.

Tôi khựng lại, chân bất giác dừng bước.

Bàn tay ấm áp của Thẩm Lương Châu nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.

Áo sơ mi của Phó Hàn Thanh hơi nhăn, không đeo cà vạt.

Trên gương mặt anh ta là vẻ mệt mỏi không thể che giấu, đôi mày nhíu chặt, đáy mắt toàn tia đỏ vì thiếu ngủ.

Xung quanh dòng người vẫn tấp nập qua lại, không xa là đài phun nước đang phát ra giai điệu vui tươi.

Khung cảnh này giống như một cảnh phim quay chậm.

Chỉ là lần này, tôi không phải khán giả, mà là một trong những nhân vật chính bất ngờ bị cuốn vào.

Có lẽ vì dáng vẻ hiện tại của Phó Hàn Thanh quá mức xa lạ, Thẩm Lương Châu theo bản năng kéo tôi ra phía sau che chở.

Nhưng ánh mắt của Phó Hàn Thanh lại vô cùng bình tĩnh.

Anh ta gọi tên tôi, vẫn dịu dàng như thuở còn yêu:

Hề Hề.

Tôi đứng yên, không đáp.

Bên tai vẫn là tiếng nhạc rộn ràng, nhưng trong lòng lại có một nỗi buồn khó gọi tên.

Có lẽ là vì cô gái từng nghe những lời cay nghiệt đêm hôm đó.

Có lẽ là vì cô gái từng bị chia tay chỉ với một câu thông báo lạnh lùng.

Cũng có lẽ là vì cô gái từng yêu khờ dại suốt bảy năm, nhưng lại chỉ mất bảy ngày để buông bỏ.

"Hề Hề, anh đến đón em về Bắc Kinh."

Phó Hàn Thanh từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn Thẩm Lương Châu lấy một lần.

Ánh mắt anh ta chỉ dừng trên gương mặt tôi, dịu dàng đến lạ.

Đã bao lâu rồi, tôi không còn thấy ánh mắt này nữa?

Anh ta dừng lại cách tôi một mét.

"Hề Hề, chúng ta về rồi kết hôn, sau này sẽ thật tốt, được không?"

Giọng điệu nghiêm túc đến mức khiến tôi suýt tin rằng…

Người từng nói muốn cho cô gái khác một danh phận kia, chỉ là ảo giác của chính tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!