Chương 10: (Vô Đề)

28

Năm thứ ba sau khi tôi và Thẩm Lương Châu kết hôn, tôi hạ sinh con gái của chúng tôi, con bé tên là Thẩm Dữ Hề.

Không lâu sau khi con bé chào đời, Phó Hàn Thanh đã gửi tới rất nhiều món quà quý giá.

Tôi hỏi ý kiến Thẩm Lương Châu.

Anh vẫn tự tin như cũ, nhưng lại chẳng rộng lượng chút nào:

"Con gái chúng ta đâu thiếu những thứ này, đem quyên góp cho viện phúc lợi đi."

"Chậc, em nói xem, một người đàn ông ngần ấy tuổi, không cưới vợ, không lập gia đình, suốt ngày dán mắt vào vợ con người khác, tự tìm ngược à?"

Tôi không nhịn được mà khẽ bật cười:

"Quan tâm chuyện người ta làm gì."

Chẳng biết vì sao, Thẩm Lương Châu lại vui vẻ hẳn lên.

Ngay trước mặt đám người hầu trong nhà, anh trực tiếp ôm tôi xoay vòng vòng.

"Hề Hề, lời em vừa nói nghe hay quá, nói lại lần nữa đi?"

"Câu nào? Này! Đặt em xuống trước đã, chóng mặt quá..."

Nhưng Thẩm Lương Châu không chịu buông, anh ngồi xuống, ôm tôi vào lòng, hôn hết lần này đến lần khác:

"Chính là câu vừa nãy đấy, quan tâm chuyện người ta làm gì."

Tôi thấy buồn cười, nhưng lại có chút xót xa không nói thành lời.

Bạn thân tôi từng lén kể rằng, hai năm sau khi tôi tốt nghiệp đại học, chính là hai năm mà Thẩm Lương Châu có trạng thái tệ nhất.

Nhưng từ khi bên nhau, anh chưa từng nói với tôi.

Cũng chưa từng để lộ chút cảm xúc tiêu cực nào trước mặt tôi.

"Quan tâm chuyện người ta làm gì, quan trọng là chúng ta phải sống thật tốt."

Tôi nói đúng như ý anh muốn, sau đó vòng tay ôm lấy cổ anh.

Tôi hôn lên vành tai hơi ửng đỏ của anh, khẽ thì thầm bên tai:

"Chồng ơi, con gái hai tháng rồi, tối nay mình ngủ sớm nhé."

Ngoại truyện Phó Hàn Thanh

Năm con gái của Trần Hề tròn ba tuổi, gia đình ba người bọn họ về Bắc Kinh thăm họ hàng, ở lại vài tháng.

Tôi và cô ấy có không ít bạn chung, gần như ngày nào họ cũng tụ tập.

Tôi đương nhiên không tham gia.

Nhưng mỗi lần tiệc tàn, tôi vẫn không kìm được mà hỏi thăm tin tức về cô ấy.

Họ nói, sau khi kết hôn, Trần Hề từng sang Paris học hai năm.

Trong hai năm đó, Thẩm Lương Châu không ngại vất vả, hết lần này đến lần khác bay qua lại giữa cảng thành và Paris, chưa từng oán thán lấy một câu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!