Tôi đã ở bên Phó Hàn Thanh suốt bảy năm, để rồi anh ta thản nhiên nói đã chán, quay lưng tìm một cô gái trẻ trung, dịu dàng hơn.
Lần này, tôi không ầm ĩ, chỉ lặng lẽ tháo nhẫn, cắt đi chiếc váy cưới vừa mới mua.
Đêm khuya, tôi lên chuyến bay rời khỏi Bắc Kinh.
Bạn bè anh ta thi nhau cá cược, đoán xem tôi sẽ mất bao lâu để cúi đầu quay lại.
Phó Hàn Thanh cười nhạt:
"Không quá ba ngày, cô ta sẽ khóc lóc cầu xin tôi."
Nhưng rồi ba ngày trôi qua, lại thêm ba ngày nữa, tôi vẫn hoàn toàn bặt vô âm tín.
Cuối cùng, Phó Hàn Thanh cũng không thể ngồi yên, lần đầu tiên chủ động gọi cho tôi:
"Trần Hề, đừng làm loạn nữa, về đi…"
Thế nhưng đầu dây bên kia lại vang lên một tiếng cười trầm thấp:
"Tổng giám đốc Phó, dỗ dành phụ nữ không thể để qua đêm, nếu không, rất dễ bị người khác cướp mất giữa đường đấy."
Mắt Phó Hàn Thanh đỏ ửng, anh ta nghiến răng nghiến lợi:
"Đưa Trần Hề nghe điện thoại!"
Thẩm Lương Châu cúi đầu hôn lên trán tôi, cợt nhả:
"Cô ấy vẫn còn bất tỉnh, e là không nghe được. Tôi phải hôn cho tỉnh lại trước đã."
1
Năm thứ bảy bên cạnh Phó Hàn Thanh.
Tôi lén mua một chiếc váy cưới, lấy hết dũng khí để cầu hôn anh ta.
Nhưng thật không may, hôm đó tôi đến muộn vài phút trong bữa tiệc.
Vừa đúng lúc nghe thấy anh ta trò chuyện với bạn bè.
"Cậu nói Trần Hề à? Sớm đã chơi chán rồi."
Phó Hàn Thanh châm một điếu thuốc, cười nhạt nhẽo:
"Bảy năm, đổi lại là cậu, cậu không chán sao?"
Đám người kia cũng cười ầm lên:
"Cũng đúng, bảy năm, dù có là tiên nữ cũng chẳng còn hứng thú nổi."
"Nhưng phải công nhận Trần Hề rất đẹp."
"Dáng người cũng chuẩn, hôm sinh nhật Hàn Thanh lần trước, cô ấy mặc chiếc váy gợi cảm đó, đàn ông trong phòng ai chẳng nhìn đến sững sờ?"
"Nói thật nhé, Hàn Thanh, trước kia cậu trân trọng cô ấy như thế, giờ buông tay thật sao?"
Giọng Phó Hàn Thanh nhàn nhạt:
"Tôi đã bao giờ nói dối chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!