Chương 9: (Vô Đề)

Tôi tức đến bật cười: 

"Không cần đâu, tôi với dì Mạnh tới đây là để ăn mừng thi đậu đại học." 

"Đống đồ ăn thừa này, mấy người tự ăn đi." 

Kim Kiến Gia tức đỏ mặt: 

"Thái độ gì đấy hả, tao là ba của mày đấy!" 

Lưu Phương cũng xen vào hòa giải: 

"Nguyên Bảo, đừng giận dỗi, hôm nay là sinh nhật năm mươi tuổi của ba con mà." 

Buồn cười thật. 

Tôi ngẩng đầu nhìn hai người họ: 

"Chú ơi, dì à, hai người quên rồi sao?"

"Chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ rồi mà." 

Khách khứa bắt đầu bàn tán xôn xao. 

Ai nấy đều nói dù sao thì họ cũng là người sinh ra và nuôi dưỡng tôi, không thể đối xử vô tình như vậy được. 

Tôi chẳng buồn đôi co, nói thẳng luôn: 

"Vừa rồi ông nói, nếu tôi đỗ đại học tốt, thì ông sẽ viết ngược tên mình lại." 

"Bây giờ tôi nói cho ông biết, tôi thi được 685 điểm." 

"Các người có biết điều đó nghĩa là gì không?" Tôi mỉm cười: 

"Năm ngoái điểm chuẩn của Thanh Hoa ở tỉnh mình là 674, còn Bắc Đại là 672." 

Trong mắt tôi tràn đầy sự hả hê: 

"Vậy sau này có phải nên gọi ông là Gia Kiến Kim không?" 

Sắc mặt Kim Kiến Gia biến đổi liên tục, hồi lâu sau mới nghiêm mặt xua tay: 

"Mày lừa ai đấy? Với cái dạng như mày, mà đòi thi được điểm đó à?"

18

Bọn họ không tin tôi. 

Trong mắt họ, tôi mãi mãi chỉ là con bé rụt rè, chẳng làm nên chuyện gì, mặc quần áo cũ của anh trai. 

Mặc cả đồ lót anh bỏ đi. 

Cả đời này cũng chẳng khá lên nổi. 

Có lẽ, trong mắt những người đàn ông ở khu ổ chuột, tất cả con gái đều giống nhau. 

Chỉ là công cụ để đỡ đần gia đình, sinh con đẻ cái. 

Tống Bạc tức quá mà bật cười: 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!