Chương 8: (Vô Đề)

Thỉnh thoảng cũng có chạm mặt ba mẹ và anh tôi. 

Tôi nhớ lời dì Mạnh dặn, mỗi khi họ tỏ vẻ thân thiết, tôi liền đòi tiền. 

Chưa từng thất bại. 

Lần nào họ cũng nói những lời lạnh nhạt: 

"Nhà họ Kim chúng ta đời đời kiếp kiếp không có ai học hành đến nơi đến chốn, mày cũng không phải ngoại lệ đâu, sớm bỏ cái ý nghĩ đó đi." 

Tôi thấy buồn, nhưng lại càng có động lực hơn. 

Hơn chín trăm ngày đêm. 

Tôi đã sống thế nào suốt thời gian đó? 

Chưa từng ngủ trước mười hai giờ đêm, cũng chưa từng dậy sau sáu giờ sáng. 

Tôi tích được cả một thùng bao bì cà phê hòa tan. 

Tôi từng thấy công nhân vệ sinh quét đường lúc một giờ sáng, từng ngắm rạng đông dần hé nở lúc năm giờ sáng. 

Mỗi lần muốn buông xuôi, muốn bỏ cuộc, tôi lại nhớ đến câu nói của Kim Kiến Gia: 

"Coi như chưa từng sinh ra nó." 

Tôi muốn ông ta, từng chữ từng chữ, phải nuốt lại câu nói đó. 

Tôi muốn ông ta khóc lóc van xin tôi, muốn ông ta gào khóc trong hối hận. 

Tôi từ hạng mười trong lớp, vươn lên hạng nhất lớp, nhất khối, nhất huyện, rồi lọt vào top năm toàn thành phố. 

Tôi càng ngày càng tiến xa, mọi ánh mắt đều ngập tràn ngưỡng mộ nhìn về phía tôi. 

Chỉ có tôi, cảm thấy như đang đi trên mây. 

Buổi trưa hôm đó, tôi ngủ trưa và mơ thấy ác mộng: 

Tôi mơ thấy mình gả cho lão Trương đồ tể, sống một đời cơ cực.

16

Tỉnh dậy, tôi toát mồ hôi đầm đìa, thở dốc liên hồi. 

Chạm phải ánh mắt của Tống Bạc. 

Cậu nói: 

"Kim Nguyên Bảo, cậu sẽ không bao giờ quay lại nơi đó nữa, cậu đã tái sinh từ lâu rồi." 

Rất nhanh, kỳ thi đại học cũng đến. 

Trước ngày thi, dì Mạnh đón tôi về nhà. 

Một giờ đêm, tôi không ngủ được, phát hiện dì đang ngồi trong phòng khách, nhìn vào khung ảnh mà hút thuốc. 

Dì hỏi tôi: 

"Nguyên Bảo, nếu cháu không đỗ Thanh Hoa hay Bắc Đại, cháu có hối hận vì đã vay dì hai trăm nghìn không?" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!