Sau đó, dì lại đưa tôi đến nhà Tú Tú.
Lần này, dì không vào nhà.
Chỉ đứng bên lề đường, châm một điếu thuốc.
Mẹ của Tú Tú khách sáo mời:
"Vào nhà ngồi chơi chút đi."
"Không vào. Bà sợ tôi xui xẻo, còn tôi thì chê nhà bà bẩn!"
Cả nhà Tú Tú lập tức biến sắc.
Dì Mạnh liếc tôi một cái.
Tôi hít sâu, bước lên phía trước:
"Lưu Tú Tú, tôi không muốn làm việc với chị."
"Nếu chị nhất quyết kéo tôi đi, dù có phải liều cả mạng này, tôi cũng sẽ trốn, rồi tìm cách tố cáo chị khắp nơi!"
"Ba mẹ tôi có đồng ý cũng không liên quan, tôi không đồng ý — chị không được ép tôi! Như vậy là phạm pháp!"
Chị sẽ ngồi tù đấy!
Tôi siết chặt nắm tay, nói một hơi xong mới nhận ra lưng mình đã đẫm mồ hôi.
Tú Tú ngập ngừng, vẻ mặt lộ rõ sự hoang mang.
Dì Mạnh liếc cô ta khinh bỉ, ghé sát tai thì thầm:
"Nếu mày dám đưa con bé đi, tôi nhất định sẽ tìm cách g.i.ế. c cô."
"Tôi là vợ của kẻ g.i.ế. c người, tay tôi... từng dính m.á. u đấy."
Vừa nói, dì vừa đưa tay lên, vuốt nhẹ qua mặt Tú Tú.
Ngón tay xương xẩu, lòng bàn tay đầy vết chai sần.
Mặt Tú Tú tái mét.
Cô ta lắp bắp:
"Thì… thì tôi vốn dĩ cũng chẳng để mắt đến con bé này."
Dì Mạnh nghiêng đầu, mỉm cười nhìn cô ta — nhưng trong ánh mắt là một luồng lạnh lẽo khiến người ta rợn người:
"Không chỉ con bé này, mấy cô gái khác... e là cô cũng chẳng mang đi được nữa đâu."
12
Khi chúng tôi rời đi, Tú Tú vẫn còn run cầm cập.
Tôi không kìm được mà thốt lên đầy ngưỡng mộ:
"Dì Mạnh, khí chất của dì thật sự quá đỉnh luôn!"
"Chị ta bị dì dọa cho sững người luôn ấy!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!