Chương 5: (Vô Đề)

Đó là chuyện của mười năm trước, khi chú ấy trở về khu ổ chuột. 

Một đám con trai bu quanh xin kẹo. 

Chú mặc quân phục, trông bảnh bao như nam chính bước ra từ phim truyền hình. 

Lúc đó tôi còn học mẫu giáo, đeo cặp, đứng từ xa lặng lẽ nhìn chú. 

Chú bước đến, đưa tôi một nắm kẹo sữa Đại Bạch Thỏ. 

Xoa đầu tôi, dịu dàng bảo: 

"Phải học thật giỏi nhé." 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Tôi ngây ngô hỏi: 

"Con gái cũng cần phải học giỏi sao?" 

Trong khu ổ chuột này, chẳng ai coi trọng chuyện học hành, cùng lắm cũng chỉ giục bọn con trai đi học. 

Chú nghiêm túc đáp: 

"Tất nhiên rồi, con gái lại càng phải học giỏi." 

"Học để thấy được thế giới rộng lớn ngoài kia, để trở thành một người thật xuất sắc." 

"Xuất sắc như chú sao?" 

"Không, cháu có thể giỏi hơn chú nữa cơ!" 

Chú cười, mắt cong cong, ánh nhìn dịu dàng như ánh nắng sớm mai. 

"Thím cháu còn giỏi hơn chú đấy." 

Chính chú là người đầu tiên gieo vào lòng tôi hạt giống của khát vọng bay xa. 

Tôi bật cười cay đắng: 

"Vậy rốt cuộc... ai mới là ác quỷ đây?"

10

Vai Tống Bạc căng cứng, yết hầu chuyển động liên tục, như thể có rất nhiều điều muốn nói. 

Cuối cùng, cậu chỉ nghẹn ra một câu: 

"Ba mẹ cậu đúng là chẳng ra gì." 

Dì Mạnh liếc tôi một cái, mở cửa xe: 

Lên xe trước đã. 

Trên xe có bật điều hòa, cái lạnh thấu xương như dần tan biến, tôi mới dần lấy lại hơi thở. 

Lúc này tôi mới để ý, mình đang mặc chiếc áo len màu rượu vang rộng thùng thình, viền tay áo đã sờn hết. 

Đây là đồ cũ một cô bác cho, tôi đã mặc gần hai năm rồi. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!