Chương 4: (Vô Đề)

Nhân lúc ngoài kia tiếng pháo nổ vang trời, tôi bẻ cong một thanh sắt rồi chui ra ngoài. 

Chiếc áo bông quá cồng kềnh, tôi phải cởi bỏ để chui qua khe cửa. 

Gió lạnh như d.a. o cứa vào da, tôi chỉ mặc áo len và đôi tất, cắm đầu chạy thục mạng ra khỏi làng.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Tôi phải đi đâu bây giờ? 

Tôi không biết. 

Trong đầu chỉ có một từ: Chạy! 

Tôi sợ đôi cánh mình bị bẻ gãy, sợ bị nhốt trong lồng, sợ cả đời không thể bay lên nữa. 

Tôi muốn làm một con ngỗng trời tự do, chứ không phải con chim bị nhốt trong chiếc lồng gỉ sét. 

Khu ổ chuột nằm ở rìa giữa thành thị và nông thôn. 

Tôi lao về phía những nơi ánh sáng mờ mịt, vừa chạy vào khoảng rừng rậm đầy bóng cây, phía sau đã vang lên tiếng la hét. 

Tiếng pháo nổ lẫn với tiếng gọi của ba, mẹ và anh — vang như muốn xé toạc màng nhĩ tôi: 

"Nguyên Bảo! Nguyên Bảo..." 

Chết rồi, họ đuổi theo! 

Tất cả phần vải dưới chân đã mòn rách, chắc chân tôi đang chảy máu, vậy mà tôi vẫn trượt ngã. 

Đầu gối đau như bị xé toạc, tôi nằm đó, không thể gượng dậy. 

Tiếng gọi phía sau mỗi lúc một gần, như tiếng chuông gọi hồn, dồn dập và ghê rợn. 

Tôi quay đầu lại, đã thấy bóng ba thấp thoáng hiện ra trong làn sương. 

Không thoát được rồi, đúng không? 

Ngay khi tuyệt vọng lên đến đỉnh điểm — 

Một bàn tay vươn ra, kéo tôi bật dậy khỏi mặt đất.

08

Pháo hoa bừng sáng giữa trời đêm. 

Ánh sáng rực rỡ chiếu lên gương mặt một người con trai. 

Là... Tống Bạc. 

Cậu kéo tôi chạy mấy bước, vẻ mặt đầy khó chịu. 

Cậu là ốc sên à? 

Vừa dứt lời, cậu cúi xuống cõng tôi lên lưng, chạy vào đám cây bên đường. 

Chạy được một đoạn, cậu thả tôi xuống. 

Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy một nấm mộ phủ đầy cỏ dại. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!