Chương 3: (Vô Đề)

Tôi gượng gạo nhếch môi: 

Ừm, em cũng thích. 

Tôi đưa tay đón lấy một bông tuyết rơi. 

Nó nhẹ bẫng trong lòng bàn tay tôi. 

Nhưng trái tim tôi lại như bị nó đè nặng, chìm xuống mãi. 

Ba mẹ tôi thì hồ hởi quá mức. 

Như thể chị Yến Tử là vị thần được thờ trong đền. 

Họ dùng sự nhiệt tình thái quá, sự cung kính khép nép, để che lấp đi cái nghèo túng trong nhà. 

Lúc ăn cơm, chị Yến Tử đột nhiên lao ra ngoài nôn khan. 

Mẹ tôi nở nụ cười hiền từ của một người mẹ: 

"Có thai ai mà chẳng vậy, qua năm sáu tháng là đỡ thôi mà."

Chị Yến Tử... còn đang mang thai. 

Miếng cải trắng trong miệng như mọc đầy gai nhọn, cứa rát cổ họng tôi. 

Trong bữa ăn, anh tôi hỏi điểm thi cuối kỳ. 

Nghe tôi chỉ xếp hạng hai mươi trong lớp, anh thở phào: 

Vậy cũng tốt. 

Tôi không thi tốt, sao anh lại thấy tốt? 

Nỗi bất an không ngừng lớn lên trong lòng, đêm nào tôi cũng trằn trọc khó ngủ. 

Tôi như một con đà điểu, nghĩ rằng chỉ cần chôn đầu xuống đất, thì mọi chuyện sẽ không xảy ra. 

Nhưng điều gì phải đến, cuối cùng cũng sẽ đến. 

Đêm giao thừa, chị Tú Tú đến nhà tôi chúc Tết. 

Chị ấy nổi tiếng khắp khu ổ chuột này, nghe nói mỗi năm kiếm cả triệu, quen biết nhiều ông chủ lớn, đã đưa không ít cô gái trong vùng ra ngoài làm ăn lớn. 

Chị đi giày cao gót, trang điểm đậm, mùi nước hoa trên người nồng nặc lan khắp phòng khách. 

Ba tôi đẩy tôi ra trước mặt chị. 

Chị đi một vòng quanh tôi, còn bóp nhẹ má tôi, cười nói: 

"Chiều cao đạt, hơi gầy chút, mặt mũi cũng ổn!" 

"Cố gắng làm việc, nhiều nhất năm năm là có thể mua nhà, mua xe, khỏi phải chật vật sống ở đây." 

Ba tôi cười nịnh không ngớt: 

"Tôi đã nói rồi mà, con bé này được lắm." 

Họ bàn chuyện tiền nong trước mặt tôi, như thể tôi là một món hàng. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!