Từ khi tôi còn nhỏ, ba tôi đã luôn mơ về việc nhà sẽ được giải tỏa, đền bù đất.
Ông không chịu làm ăn đến nơi đến chốn, kiếm được bao nhiêu tiêu hết bấy nhiêu.
Tiếc là bao nhiêu năm qua, nhà vẫn chưa bị giải tỏa.
Học phí tôi tự đi rửa bát cả hè để kiếm.
Tiền sinh hoạt mỗi tháng, ba chỉ cho đúng ba trăm tệ.
Bữa sáng một cái bánh hấp, một bát cháo — một tệ.
Cơm trưa và cơm tối mỗi bữa một món rau, một phần cơm — ba tệ.
Mỗi ngày chỉ có đúng bảy tệ, không hơn không kém.
Thật sự rất đói.
Chính vì vậy tôi càng phải cố gắng học.
Chỉ cần tôi đỗ đại học, tôi sẽ không phải chịu đựng cơn đói này nữa.
Trường quy định mỗi ngày phải mặc đồng phục, ai cũng mua hai ba bộ để thay phiên.
Nhưng tôi không có đủ tiền, chỉ mua được đúng một bộ.
Tối nào mặc xong, tôi cũng treo lên ban công cho bớt mùi.
Không ngờ nửa đêm mưa lớn, áo quần bị ướt sũng.
Tôi trốn vào nhà vệ sinh, ra sức vắt, càng vắt càng tuyệt vọng, đồng phục vẫn không chịu khô.
Lúc đó, tôi chỉ muốn òa khóc.
Tôi mặc bộ đồng phục còn ẩm đi học buổi sáng sớm, cái lạnh len lỏi như kim châm vào từng lỗ chân lông.
Tôi run lẩy bẩy, chỉ biết uống nước nóng miễn phí để chống rét.
Tôi không thể bị ốm.
Vì thuốc rất đắt.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Chừng nửa tiếng sau, cậu bạn cùng bàn — Tống Bạc — người mà lúc nào cũng ngủ gật trong giờ, đột nhiên mở mắt nhìn chằm chằm tôi.
Cậu ấy da trắng, cao gầy, nhưng tính khí rất thất thường, mặt lúc nào cũng lạnh tanh, tôi chưa từng thấy cậu ấy cười.
Mấy bạn cùng phòng từng tám chuyện, bảo cậu ấy là con trai của một tên sát nhân, chẳng ai dám lại gần.
Giữa tôi và cậu ấy, chỉ có duy nhất vài câu trao đổi:
"Làm ơn nhường đường một chút, mình muốn đi vào, cảm ơn."
Lúc tôi đang bị ánh mắt cậu ấy làm cho sợ đến dựng tóc gáy, thì cậu quay đi, mở chai sữa đặt trên bàn.
Ai ngờ tay cậu run lên, sữa đổ hết lên người tôi.
Cậu giơ tay, mặt không cảm xúc:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!