Dì Mạnh bắt đầu thu dọn đồ đạc, bán bớt tài sản.
"Di định rời khỏi nơi này sao?"
Dì lau bức ảnh chụp chung, dường như phủi đi lớp bụi không tồn tại trên đó:
"Ừ, lúc đó công việc của chúng tôi nguy hiểm, nên từng hứa với nhau."
"Nếu một người ra đi trước, người còn lại chỉ được để tang tối đa năm năm, rồi phải bắt đầu cuộc sống mới."
Bây giờ, năm năm ấy sắp kết thúc.
"Vậy dì Mạnh, tiếp theo dì định đi đâu? Hay là, đi Bắc Kinh cùng tụi con đi!"
Dì đứng bên cửa sổ, nghiêng đầu cười với tôi:
"Tại sao lại phải đi theo tụi con?"
Dì nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu:
"Dì là dì, con là con, Tống Bạc là Tống Bạc."
"Nguyên Bảo, tụi con đã trưởng thành rồi, dì cũng nên bắt đầu cuộc sống mới của riêng mình."
Dì bước tới ôm tôi vào lòng:
"Nhưng dù chúng ta ở đâu, trái tim chắc chắn vẫn luôn ở bên nhau."
"Nguyên Bảo, chúng ta mãi mãi là người một nhà."
Cuối cùng, chúng tôi thống nhất sẽ lên Bắc Kinh sớm hơn mười ngày.
Đi dạo chơi một chút, tiện thể làm quen với môi trường mới.
Sáng sớm ngày lên đường, Lưu Phương gọi điện khóc lóc cầu xin tôi cứu Kim Kiến Gia.
32
Từ sau khi nhận được trát hầu tòa, cả nhà họ cũng im hơi lặng tiếng.
Tôi cứ tưởng họ đã chịu buông tay rồi.
Không ngờ Kim Kiến Gia tuy quan hệ với tôi đã căng thẳng, nhưng ở khu ổ chuột vẫn khắp nơi khoe khoang.
Nói tôi nhận được tiền thưởng, nói tôi là con ruột của ông ta, sớm muộn gì cũng sẽ nhận lại gia đình.
Kết quả là bị kẻ xấu để ý, lôi ông ta vào đánh bàn mạt chược lớn.
Có vẻ như đã bị dàn cảnh, chỉ trong một đêm đã thua hơn mười mấy vạn.
Người đòi nợ tìm tới tận cửa, tuyên bố nếu không trả tiền thì sẽ chặt một tay ông ta.
Cả nhà họ hoảng loạn, sợ đến vỡ mật, việc đầu tiên nghĩ tới chính là cầu cứu tôi.
Buổi sáng mùa hè, gió vẫn nóng rát như lửa.
Kim Kiến Gia một câu lại một câu gọi tôi là con gái ngoan, cầu xin tôi cứu mạng ông ta.
"Tiền tôi đã trả hết cho dì Mạnh rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!