Khóe mắt cậu cong lên thành một đường dịu dàng:
"Kim Nguyên Bảo, tôi mới phải cảm ơn cậu."
"Chính cậu đã giúp tôi chấp nhận rằng, ngoài việc là một tên tội phạm g.i.ế. c người, ba tôi còn là ba tôi. Ông ấy... ít nhất cũng là một người cha tốt."
Cậu cười nhẹ một tiếng:
"Hoàn cảnh của cậu tồi tệ đến vậy, nhưng cậu chưa từng từ bỏ việc thay đổi số phận. Còn tôi lúc ấy, chỉ vì những lời bàn tán của người khác mà đã tự sa ngã."
"Là cậu đã thức tỉnh tôi."
Nụ cười của tôi rạng rỡ hơn:
"Vậy hóa ra tôi cũng giúp cậu được nhiều đúng không?"
Cậu ấy kiêu ngạo hất cằm lên:
Một chút xíu thôi.
Tôi bước lên phía trước, bóng cây dưới ánh chiều tà trải dài dưới chân tôi:
"Tống Bạc, cậu định đăng ký vào trường nào?"
"Trước đây tôi muốn vào trường quân đội, giống ba tôi, bảo vệ đất nước."
Bước chân tôi chợt dừng lại.
Quay đầu lại, tôi thấy ánh hoàng hôn rực rỡ trong mắt cậu từng chút từng chút nhạt dần.
Cậu nhún vai:
"Giờ thì không muốn nữa rồi. Học ở đâu cũng vậy thôi."
Tôi từ từ siết chặt nắm tay, nhẹ nhàng nói:
"Hay là... chúng ta đăng ký chung một trường đi."
Được đấy!
Tôi bật cười thật tươi:
Hoàng hôn đẹp quá!
"Đỏ rực như m.ô.n. g khỉ vậy."
"Im đi, rõ ràng là rất đẹp mà!"
Hừ... Tống Bạc khẽ cười nhạt một tiếng:
"Còn chẳng đẹp bằng cậu."
Hả?
Cách khen ngợi này cũng thật là đặc biệt.
Tối hôm đó, dì Mạnh tổ chức một cuộc họp gia đình để bàn về việc chọn trường.
Cuối cùng, mọi người nhất trí quyết định chọn Đại học Bắc Kinh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!