Lưu Phương bước lên, kéo tay tôi:
"Trước kia ba mẹ sai rồi, con đừng để trong lòng nữa, sau này cả nhà mình sẽ sống thật tốt."
Kim Kiến Gia ưỡn thẳng lưng:
"Dù sao đi nữa, chúng ta cũng là ba mẹ của con."
"Nếu không có chúng ta sinh ra và nuôi nấng, con có thể thi được điểm cao như vậy sao?"
Thật sự quá vô liêm sỉ.
Tôi rút từ ví ra một tờ giấy:
"Còn nhớ bản thỏa thuận này không?"
"Hồi đó, dì Mạnh đã đưa cho các người hai trăm nghìn, từ đó đường ai nấy đi."
"Bây giờ các người muốn nhận lại tôi, là định trả lại cho dì ấy cả gốc lẫn lãi hai trăm nghìn đó à?"
Bản thỏa thuận này, tôi luôn giữ bên mình.
Thường xuyên lấy ra xem, để tự nhắc nhở và tiếp thêm động lực.
Tiếng bàn tán trong đại sảnh càng lúc càng lớn, sắc mặt Kim Kiến Gia đen như đáy nồi.
Là xấu hổ, là phẫn nộ, cũng là không cam lòng.
Kim Nguyên Mãn đảo tròng mắt liên tục, đột nhiên bước lên phía trước, giật lấy tờ giấy trong tay tôi, rồi xé toạc nó chỉ trong vài giây.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
"Nguyên Bảo, lúc đó ba mẹ cũng bất đắc dĩ mới làm vậy, em giận thì trút lên người anh này!"
"Em đoạn tuyệt với ba mẹ, nhưng dù sao họ cũng là người đã nuôi em lớn, cho dù em đỗ Thanh Hoa hay Bắc Đại, cũng phải hiếu thuận chứ!"
Tính toán kiểu này, ném thẳng vào mặt tôi luôn rồi.
Tôi mà nhận lại vợ chồng Kim Kiến Gia, đến lúc đó họ sẽ bám lấy tôi hút máu, rồi lại dốc hết về nuôi cái đứa con trai ngoan kia.
Quá hoàn hảo!
Tôi nhếch mép cười:
"Vô ích thôi, thứ anh vừa xé chỉ là bản sao."
Bản gốc, tôi luôn khóa trong két sắt.
Lưu Phương mềm giọng khuyên nhủ:
"Nguyên Bảo, chúng ta mới thật sự là một nhà, sao con lại hướng ra ngoài như thế!"
"Lúc sinh con, mẹ suýt nữa mất nửa cái mạng đấy!"
Nói rồi, bà ta lau mạnh khóe mắt.
Sống mũi tôi cũng cay cay:
"Nếu đã vất vả sinh ra tôi như vậy, sao lại không biết yêu thương tôi cho đàng hoàng?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!