Thế nhưng, Lee
-yeon bằng cách nào đó đã cố gắng trấn tĩnh bản thân.
"Kwon…. Kwon Chae -woo. Kwon Chae -woo à."
Không nhận được phản hồi nào, cô nuốt khan.
"Anh có vẻ không ổn lắm. Để tôi… để tôi gọi bác sĩ nhé!" Tay cô run rẩy với lấy chiếc điện thoại.
Khi Lee
-yeon và Choo
-ja bận đi làm hoặc ra ngoài thăm khám, đội ngũ y tế do anh trai của Kwon Chae
-woo thuê luôn trong trạng thái sẵn sàng.
Đáp ứng đúng kỳ vọng, đội ngũ này chăm sóc anh ta rất tận tình. Họ luôn sẵn sàng đi vào từ cánh cửa bí mật được xây dựng đặc biệt khi cải tạo tầng hai.
Nhiệm vụ của họ là đảm bảo sức khỏe cho Kwon Chae
-woo, bao gồm mát
-xa, tắm rửa, lau khô và kiểm tra thiết bị y tế. Họ làm việc cẩn thận và nghiêm túc. Nhưng Lee
-yeon chỉ có một trách nhiệm duy nhất:
Chăm sóc anh cho đến khi thủ phạm thật sự bị bắt.
Và không được để anh rời khỏi Hwaido.
Ký ức về ngày định mệnh ấy ùa về, khiến cô đứng chôn chân tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Thông tin duy nhất mà cô biết về anh chỉ là cái tên Kwon Chae -woo. Ngoài ra, cô không hề có chút manh mối nào về con người thật của anh.
Tuy nhiên, không khó để đoán ra gia đình anh rất giàu có và quyền lực, dựa trên việc tầng hai được xây dựng một cách chớp nhoáng như thế.
"Không khó để tôi biến cô thành kẻ sát nhân đâu."
Cô rùng mình khi những lời đó vang vọng trong đầu, như một lời đe dọa không thể xóa nhòa.
Chưa bao giờ cô cảm thấy bất lực đến vậy.
Cô thậm chí đã bị kết tội và phải nộp phạt vì báo cáo sai sự thật cho đường dây 112. Khi cảnh sát đến, không còn ai trên ngọn núi, và người đã đánh Kwon Chae
-woo bằng đá cũng đã biến mất từ lâu.
Cô nhanh chóng nhớ lại lời của những viên cảnh sát:
"Hoặc cô đã phát điên, hoặc thế giới xung quanh Kwon Chae -woo đáng sợ hơn nhiều so với những gì cô có thể tưởng tượng."
Đã có lần cô thử đến đồn cảnh sát, nhưng ngay lúc đó, cô nhận được một cuộc gọi từ anh trai của Kwon Chae
-woo. Anh ta nói chỉ gọi để chào hỏi, nhưng sau khi cuộc gọi kết thúc, một bức ảnh của anh ta chụp cùng cảnh sát trưởng được gửi qua tin nhắn.
Cô đứng chết lặng, nhận ra rằng mình chẳng còn nơi nào để trông cậy hay tìm kiếm sự giúp đỡ.
Cô hối hận về cái ngày định mệnh của mình giao nhau với con đường của họ. Không còn gì cô có thể làm. Tâm trí cô cũng chẳng đủ tỉnh táo để tìm ra cách thoát thân. Tệ hơn nữa, cô đã bỏ cuộc từ lâu mà thậm chí chưa từng cố gắng chiến đấu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!