Người đàn ông vốn ngồi thẳng lưng bỗng đưa tay ôm mặt, cúi gập người xuống như thể đang chịu đựng cơn đau. Anh nghiêng người về phía trước, siết chặt hai bên mép bàn nhỏ hẹp, khớp ngón tay trắng bệch.
"Mỗi khi nghĩ đến chồng cũ của em, anh lại muốn nôn."
Kwon Chae
-woo vạch ra một ranh giới rõ ràng giữa mình và Kwon Chae
-woo trước khi mất trí nhớ, như thể họ là hai con người hoàn toàn khác nhau.
Lee
-yeon nhớ lại cảnh anh khóc trong giấc ngủ.
Ống tay áo của anh chưa bao giờ khô cả.
"Nhưng… chẳng lẽ anh không tò mò về quá khứ của mình sao? Về những gì đã xảy ra với anh..."
Nhưng Kwon Chae
-woo lắc đầu, mặt anh cứng đờ.
Anh không muốn nói về cuộc hôn nhân không hạnh phúc của họ, cũng không muốn để Lee
-yeon nhắc lại những ký ức đau buồn đó nữa. Anh đặt đũa xuống và hạ thấp ánh mắt.
"Anh biết mình không thể chạy trốn khỏi quá khứ. Dù sao thì quá khứ và hiện tại cũng đang sống trong cùng một cơ thể này mà. Nhưng anh biết hắn ta nhất định sẽ hối hận."
"Anh không biết nhiều về bản thân trước đây, nhưng quá khứ của anh là một kẻ ngu ngốc, chỉ biết đi đến những kết luận tồi tệ nhất."
Lee
-yeon gãi sau gáy, cố gắng kìm nén cảm xúc hỗn loạn.
"Tên khốn đó có kiếm được nhiều tiền không?" Anh đột nhiên hỏi, ngẩng đầu lên nhìn cô.
"Ừm... cũng không nhiều lắm."
Lee
-yeon tránh ánh mắt anh.
Kwon Chae
-woo khẽ hừ mũi. Anh biết ngay mà.
"Anh có biết là anh đang nói về bản thân không đấy?" Lee
-yeon nói chậm rãi.
"Em có tinh thần trách nhiệm cao, nhưng đôi khi đó lại là vấn đề đấy."
- Anh nói.
"Em dường như không biết khi nào nên nhận trách nhiệm và khi nào nên vạch ra ranh giới để giữ khoảng cách với người khác."
"Sao em lại sống như vậy?"
Lee
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!