"Bệnh viện Spruce, các vị đã sẵn sàng chưa?"
Mãi đến lúc đó, Lee
-yeon mới dứt ánh mắt khỏi Kwon Chae
-woo.
Choo
-ja đưa chiếc cưa cho cô với gương mặt đầy lo lắng.
Lee
-yeon đeo cưa lên lưng, phủ bột nhựa thông lên lòng bàn tay.
"Máu của anh đã từng thấm trên lưỡi cưa này đấy…"
Cô thầm thú nhận trong lòng.
Cô đã lừa dối và thuần phục một người đàn ông mất trí nhớ. Cảm giác khó chịu càng lớn hơn khi nghĩ đến việc chính anh đang vô thức bị tẩy não dưới sự thao túng của anh trai mình.
Em đi đây.
Cô phớt lờ ánh mắt của Kwon Chae
-woo.
Bàn chân cô nhẹ như lông vũ, thành thạo leo lên thân cây.
Trong chớp mắt, đùi, đầu gối, khuỷu tay cô đều bị trầy xước, nhưng cô không dừng lại.
Sau 40 phút, cô đã leo lên gần 30 mét, mồ hôi thấm đẫm quần áo.
Nhưng vấn đề là tay chân cô bắt đầu tê dại ngay cả trước khi có thể bắt đầu cắt nhánh cây.
Dẫu vậy, cô nghĩ về cái cây già cỗi đã bị bỏ mặc suốt một thời gian dài.
Nó đã phải oằn mình gánh chịu sức nặng, cô muốn giúp nó nhẹ nhõm hơn.
Càng đến gần nhánh cây cong vẹo, Lee
-yeon càng cảm thấy sốt ruột.
Cuối cùng, khi đã gần chạm tới đỉnh, cô quay người về phía nhánh cây cần cắt.
Nhánh cây cong vẹo không thể chịu nổi sức nặng của Lee
-yeon, bắt đầu lắc lư mạnh theo hình vòng cung lớn.
Ơ... ôi không.
Trong suốt cuộc đời mình, Lee
-yeon chưa từng nghĩ rằng cô sợ độ cao, nhưng—
"Mình thực sự sợ độ cao sao…?"
Hóa ra, không phải cô không mắc chứng sợ độ cao, mà chỉ là trước đây cô chưa từng leo lên độ cao thế này nên không nhận ra mà thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!