Chương 37: (Vô Đề)

"Em đang bảo anh đừng đọc sách đấy à?"

Kwon Chae

-woo nghiêng đầu, cúi xuống nhìn Lee

-yeon. Đôi mắt anh yên lặng đến nghẹt thở, như mặt biển tĩnh lặng không một gợn sóng.

"Gì cơ? Nhưng em có làm gì đâu?"

"Làm sao anh có thể tập trung vào sách khi vợ mình cứ nhìn anh như thế?" Anh thở dài, đưa tay lên xoa gáy đầy bất lực.

"Tại em không ngủ được mà."

Anh đặt quyển sách xuống, chăm chú nhìn vào đôi mắt to tròn của cô.

"Vậy thì, Lee -yeon, em có thể kể cho anh nghe về những ngày xưa không?"

Về chuyện gì?

"Về hai chúng ta. Ví dụ như lần đầu tiên chúng ta—"

"—đêm đầu tiên của chúng ta sao?"

Kwon Chae

-woo lập tức nằm xuống bên cạnh cô, lông mày hơi nhíu lại, trông có vẻ không hài lòng.

"Không phải cái đó, mà là lần đầu chúng ta gặp nhau ấy."

...

"Anh không muốn nghe về một thằng đàn ông vô dụng chỉ biết xuất tinh nhanh đâu"

Lee

-yeon lập tức ho sặc sụa vì bối rối, hy vọng anh không nhận ra hai má cô đã đỏ bừng.

Hình ảnh chợt hiện lên trong đầu cô—một người đàn ông mặc áo mưa đen, tay cầm xẻng, đứng giữa rừng núi... Cô vội vàng xua đuổi suy nghĩ ấy ra khỏi đầu.

Thay vào đó, cô nói:

"Chúng ta gặp nhau trên núi. Hôm đó em để quên đồ, nhưng may là anh đã đi theo và trả lại cho em. Nhờ vậy mà chúng ta mới quen nhau."

May mắn chưa, cô đã có thể biến một câu chuyện kinh dị thành một câu chuyện lãng mạn mà không gặp quá nhiều khó khăn đây này.

"Có vẻ là một câu chuyện kinh điển."

Ừ, đúng là vậy mà.

"Đừng nói với anh là món đồ anh trả lại cho em hôm đó là một chiếc khăn tay nhé?"

Nghe câu hỏi của anh, Lee

-yeon khẽ cười, nuốt lại những lời không thể nói ra.

"Thực ra, đó là chiếc cưa điện yêu thích của em…"

Thay vào đó, cô đáp:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!