Lee
-yeon giật mình lùi lại khỏi cánh cửa. Cô đưa tay lên bịt miệng, cố gắng không hét lên.
"Em đi đâu vậy? Lại đây."
Khi nhìn xuống, cô thấy bóng chân của anh lại xuất hiện qua khe hở dưới cửa. Có lẽ, Kwon Chae
-woo cũng đang quan sát bóng của cô khi cô lùi ra xa.
Vậy tiếng kẹt kẹt mình nghe lúc nãy là gì…?
Lee
-yeon cố gắng trấn tĩnh trái tim đang đập loạn nhịp.
"Lại gần cửa đi. Tôi không ngửi thấy mùi của em."
Cái… cái gì cơ?!
"Em không biết sao? Em có mùi như cỏ ướt ấy."
Rầm!
Cánh cửa rung lên. Lee
-yeon lùi lại một bước. Bóng đèn chập chờn dưới sức ép. Lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi.
"Tôi thậm chí không biết mình là ai nếu không có em." Kwon Chae
-woo nói nhỏ, trán tựa vào cánh cửa.
"Dù tay chân vẫn gắn trên cơ thể, nhưng tôi không thực sự cảm nhận được liệu mình có đang sống hay không."
Cô nghe thấy tiếng gì đó cào lên cánh cửa và kinh hoàng nhận ra đó là móng tay anh ta. Phòng ngủ giờ đây như một cái bẫy.
Người đàn ông này không ngừng khiến cô hoảng sợ và nghi ngờ.
Cô thật sự rất sợ.
"Vậy nên, hãy nói với tôi rằng đây không phải là giấc mơ—"
Cốp! Anh lại đập trán vào cánh cửa.
"Nói với tôi rằng tôi chưa phát điên đi."
"Nói với tôi về quá khứ của tôi. Bất cứ điều gì cũng được. Chỉ cần thuyết phục tôi rằng tôi đã từng tồn tại đi."
Rầm!
Hơi thở của anh gấp gáp. Lee
-yeon thoáng nghĩ rằng anh có thể dễ dàng phá tan cánh cửa cũ kỹ này.
Cô hoảng sợ.
Nhưng anh không phá cửa.
Anh chỉ tiếp tục cào vào nó và đập đầu lên đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!