Chương 1: (Vô Đề)

"Cây này bị táo bón rồi."

Hả? Thầy hiệu trưởng há hốc miệng, mắt trợn tròn đầy kinh hãi. Khuôn mặt ông lẫn lộn giữa sự ngỡ ngàng và sốc nặng.

Cô vừa nói cái gì…?

"Nó không đi ngoài được."

Biểu cảm của thầy hiệu trưởng như bị đóng băng, càng lúc càng sốc nặng hơn.

"Sao chuyện này lại có thể xảy ra?" Ông muốn hét lên câu đó vào mặt cô gái trẻ, nhưng thay vào đó, mặt ông đỏ bừng khi ánh mắt cô dõi theo những đứa trẻ tiểu học đang chạy nhảy, đeo ba lô tung tăng quanh sân trường.

Lee

-yeon vuốt ve thân cây một cách dịu dàng. Cô chẳng ưa gì ông thầy này. Những kiểu phản ứng như thế này, cô đã gặp cả trăm lần rồi.

"Đi ngoài cũng quan trọng lắm. Đó là một việc tự nhiên và cần thiết. Thầy cũng biết mà, đúng không?"

Thầy hiệu trưởng ho khan, rõ ràng là khó chịu. Nhưng ông cười nhếch mép, tay che miệng để giấu đi suy nghĩ:

"Đúng như mình nghĩ, cô ta đúng là thần kinh mà."

Sửa một cái cây mà tốn hàng chục ngàn đô.

Ông thà chặt luôn còn hơn. Ông chọn dịch vụ của cô gái trẻ này thay vì bệnh viện lớn trong thành phố, một phần vì rẻ hơn và… tiện đổ lỗi hơn nếu mọi chuyện đổ bể.

Sau khi vô tình làm hỏng cái cây, ông dự định sẽ đổ hết trách nhiệm lên cô bác sĩ chăm sóc cây này. Kế hoạch của ông nghe có vẻ rất hoàn hảo.

"Đây là một trong những cây biểu tượng của trường chúng tôi. Nó là biểu tượng cho màu xanh. Cô có thể cứu được nó không?" Thầy hiệu trưởng nhíu mày, cố ra vẻ chân thành hỏi.

Nhưng thật ra, ông ta chỉ muốn sau này có cớ để đòi tiền bồi thường rồi chặt cây mà thôi.

"Yên tâm, tôi lo được." Lee

-yeon trả lời gọn lỏn.

"Quá trình điều trị không khó. Cơ bản là cây không tiêu hóa được, dẫn đến táo bón nên không thể bám rễ đúng cách." Lee

-yeon nhìn quanh sân trường và nhíu mày.

"Nếu cây không đi ngoài được, chúng sẽ chết dần từ ngọn. Tôi thấy nhiều cây ở đây đã bắt đầu như vậy rồi."

"Thế… quá trình điều trị sẽ thế nào?" Thầy hiệu trưởng miễn cưỡng hỏi. Ông ta nhìn cô từ đầu đến chân, cảm thấy cô ấy thật luộm thuộm. Khuôn mặt trắng trẻo giờ lấm lem đất cát, mái tóc buộc thấp sau gáy trông như rong biển héo rũ. Thật nhếch nhác.

Người phụ nữ này chẳng có chút cuốn hút nào.

"Trước mắt tôi là một cái cây đang chết dần, và giờ đây lại thêm một người trông chẳng khác gì cái cây đấy". 

Đôi mắt lấp lánh mềm mại của cô, khi nhìn người khác, giờ trông mờ mịt và khô khan. Trông cô còn xanh xao và gầy guộc.

Thầy hiệu trưởng.

À… ừ, ừ. Thầy đáp lại một cách quá mức lịch sự, như thể vừa bị bắt quả tang làm điều gì đó.

"Tất cả đất ở đây cần được thay bằng đất Masato."

Tất cả sao?

"Đúng vậy. Đó chính là nguyên nhân. Cây không thể 'đi ngoài' được vì chất lượng đất. À mà này…" Đôi mắt Lee

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!