Suy nghĩ chạy lung tung trong đầu, Tống Ý Dung cảm thấy bản thân đã nghĩ nhiều rồi, tự nhiên thấy khó chịu lên, cứng ngắc mà ngồi nhìn Chu Lãng, không nói một chữ.
Hòm thuốc… tầm mắt Chu Lãng dừng ở cái rương nhỏ nằm trên ghế:
"Muốn tôi giúp cậu sao?"
Tống Ý Dung lấy lại tinh thần: Không phải.
Anh…, Tống Ý Dung nhìn vào mắt Chu Lãng: Kéo tay áo lên đi.
"Tôi không có bị thương." Chu Lãng cảm thấy trên người hắn không có chỗ nào cần bôi thuốc.
"Tôi thấy rõ ràng là có", Tống Ý Dung hối thúc: Anh kéo nhanh đi.
"Nếu không tôi tự kéo, anh cũng đừng trách tôi không lịch sự."
Chu Lãng im im, không còn cách nào, chỉ có thể cuốn ống tay áo lên, duỗi cánh tay đến trước mặt Tống Ý Dung.
Vết thương nhỏ rất nhiều, Tống Ý Dung nhớ lại hình ảnh Chu Lãng cõng mình đi từng bước xuống núi ngày hôm qua, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.
"Bôi thuốc sẽ không có sẹo", Tống Ý Dung bóp thuốc mỡ màu trắng lên tăm bông đang cầm, cẩn thận bôi lên những vết thương trên cánh tay: Có biết không?
Đường cong cánh tay Chu Lãng cứng rắn, ấn tăm bông lên như ấn vào đá, trên da có một hai cái sẹo nhợt nhạt, hẳn là bị thương lúc trước.
Chỉ có thanh âm lải nhải của Tống Ý Dung quẩn quanh hai người, từ đầu đến cuối Chu Lãng không nói lời nào.
Tống Ý Dung nhìn lướt qua Chu Lãng, vô tình thấy lỗ tai đo đỏ của hắn, nổi hứng đùa giỡn mà nói:
"Này, chẳng lẽ anh chưa bao giờ yêu hả?"
Chu Lãng: Chưa từng.
Tống Ý Dung: Hèn chi.
Chu Lãng nhíu mi: Sao chứ?
Tống Ý Dung thấp giọng nói từng chữ:
"Nhìn có vẻ không nhiều kinh nghiệm."
Nốt ruồi nhạt màu trên hầu kết của Tống Ý Dung quá gần, thanh âm cậu thong thả và êm dịu, giống như lông chim phất qua bên tai, hô hấp Chu Lãng thoáng chốc nặng nề hơn.
Tống Ý Dung, Chu Lãng trầm thấp mà gọi:
"Cậu rất có kinh nghiệm?"
Tống Ý Dung dừng một chút, nâng cằm: Dĩ nhiên!
vèo, một viên cầu nhỏ màu vàng bay qua trước mắt, hết sức linh hoạt, làm Tống Ý Dung giật mình, nhìn có vẻ như chột dạ.
Nhà cậu có mèo sao?
Chu Lãng bật dậy, một đoạn eo thon chắc ụp vào trước mặt Tống Ý Dung, thoạt nhìn xúc cảm rất tốt, Tống Ý Dung cưỡng ép đầu mình nghiêng đi, vờ như tìm mèo:
"Nói Nhiều, Nói Nhiều, ra đây."
Mèo nhỏ mấy ngày trước thấy người là run bần bật, nghe thấy tiếng gọi, không biết từ cái góc nào mà chạy ra, nhảy thẳng vào ngực Tống Ý Dung, loay hoay tìm vị trí thoải mái mà nằm: Meo…
Tống Ý Dung giới thiệu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!