Đã từng có một đoạn thời gian rất dài, Tống Ý Dung chán ghét tiếng chuông điện thoại, bất cứ tạp âm nào xuất hiện đều sẽ làm cậu hết sức táo bạo.
Dùng bức màn dày đậm chặn ánh sáng, khóa cửa lại, mang nút bịt tai, lẻ loi ôm chân nằm trên giường.
Đây là tư thái cậu bảo hộ chính mình.
Cho rằng sớm hay muộn mình sẽ đói chết, nhưng bỗng nhiên một ngày nào đó, cậu không biết mình tỉnh ngộ như thế nào, kéo màn, đi ra khỏi phòng, chủ động đi tìm bác sĩ tâm lý.
Trị liệu cũng có hiệu quả, nhưng không đủ.
Buổi tối cậu vẫn gặp ác mộng như cũ, ban ngày cũng vẫn như vậy, không muốn hòa vào dòng người.
"Anh bị khuyết thiếu tình cảm dựa vào."
Tống Ý Dung không phủ nhận:
"Nhưng tôi cũng không muốn mở ra một đoạn tình yêu không thể hiểu được."
Tống Ý Dung nhướng mày nhìn đối phương, trước mắt là một mảnh mờ tối, không có một phần sức sống.
Ban đêm lại là một giấc mơ hiếm lạ, cổ quái.
Tống Ý Dung đi trong cái hẻm màu đen rất dài, đèn đường nhấp nháy chiếu lên phiến gạch bằng đá xanh dưới chân, nước mưa tí tách cọ qua mắt cá.
Lạnh lẽo khiếp người.
Cậu không biết chạy hướng nào, bước chân hỗn độn, trước mắt một mảnh mê loạn.
Ở cuối hẻm nhỏ, có một thân ảnh cao lớn, đứng đưa lưng về phía cậu, vai rộng, thân dài.
Nhịp tim hỗn loạn của Tống Ý Dung bỗng nhiên chậm lại.
Tỉnh lại, giữa cổ mồ hôi ướt đẫm, Tống Ý Dung tắm rửa, thay cái áo thun mỏng, bước ra, bên ngoài là tiếng chim kêu rộn rã khắp nơi.
Thời tiết chuyển nóng.
Tống Ý Dung mang bữa sáng ra vườn, dưới tàng cây có đặt bàn ghế, đủ cho hai người ngồi.
Dưới tàng cây gió lả lướt, cậu ngồi một mình, giương mắt là núi xa, tầng tầng lớp lớp, nhiều loại hình dáng.
Một chén mì làm cậu dùng nửa tiếng để ăn.
Meo..
Tống Ý Dung nghe thấy thanh âm của động vật nhỏ, hẳn là mèo con, thanh âm mỏng manh, lâu lâu lại kêu một tiếng, cậu tập trung lắng nghe, lại không nghe được gì.
Tống Ý Dung đi vòng quanh sân một vòng, cuối cùng tìm thấy con mèo trong một cái lỗ ở gốc cây.
Một con rất nhỏ, cảm giác có thể nắm gọn trong lòng bàn tay, trên lưng có một vòng lông màu vàng nhạt, phần lông còn lại toàn là màu trắng, thấy có người tới gần, thân thể sợ hãi đến run lên.
Nhưng đôi mắt màu xanh lục nhạt lại không chớp mà nhìn chằm chằm Tống Ý Dung.
Tống Ý Dung lùi hai bước, mèo nhỏ cũng không chạy đi, rúc vào chỗ cũ, dùng đôi mắt tròn xoe nhìn cậu.
Tống Ý Dung cũng không quá muốn nuôi nó.
Rốt cuộc, chiếu cố cảm xúc của chính mình đã làm tinh thần và thể xác cậu quá mệt mỏi.
Thêm một con mèo, chỉ có thể là thêm một phần gánh nặng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!