Cả tên và sách của Tống Ý Dung đều nổi lên trên mạng, có công ty điện ảnh liên hệ cậu, muốn mua bản quyền điện ảnh của《 Suối cạn》.
Buổi tối, Tống Ý Dung nói với Chu Lãng chuyện này.
"Đây là tác phẩm của em", Chu Lãng nói:
"Em muốn làm gì thì làm, chỉ cần em cảm thấy vui vẻ là được."
Tống Ý Dung chớp chớp mắt, có chút buồn rầu:
"Nhưng mà chúng ta đang tích cóp tiền mua nhà!"
Nghe xong những lời này, Chu Lãng trầm mặc thật lâu, không khí trở nên đình trệ,
Tống Ý Dung bắt lấy mu bàn tay anh, trấn an mà sờ sờ.
Chu Lãng phục hồi tinh thần lại, nắm lại ngón tay cậu, giọng khàn khàn:
"Chỉ tại anh, nỗ lực vẫn chưa đủ."
Tống Ý Dung chua xót, nói:
"Đừng nói mê sảng, phải nhớ là, bởi vì có anh ở đây, sinh hoạt của chúng ta mới có thể tốt như bây giờ."
Nói những lời này, có xuất phát từ an ủi, nhưng càng nhiều là thật lòng.
Cậu cũng chợt nhận ra, so với bản thân trước kia, bây giờ, khi nói chuyện và làm việc, cậu đã nhu hòa hơn rất nhiều, thậm chí vô ý mà có thêm rất nhiều đam mê nhỏ mềm mềm, dinh dính.
Chu Lãng muốn chạm mặt Tống Ý Dung nhưng cậu đã chủ động dán qua, cọ nhẹ trong lòng bàn tay anh: Anh Lãng đã rấttrâurồi.
Một câu khen của Tống Ý Dung đã khiến tâm tình Chu Lãng được lấp đầy, màu hồng ập lên lỗ tai, mặt cũng cực kỳ nóng.
Cứ như vậy mà dựa vào nhau, ánh trăng dịu dàng chiếu vào, Tống Ý Dung nghĩ nghĩ, nói:
"Kỳ thật, em cũng rất muốn nhìn xem bọn họ sẽ diễn tác phẩm của em như thế nào, cái cảm giác này chắc chắn rất kỳ diệu."
Tống Ý Dung, Chu Lãng ôm sườn mặt cậu, hô hấp chậm rãi:
"Em cứ làm những điều em muốn, anh sẽ luôn ủng hộ em."
Tống Ý Dung nhìn vào mắt Chu Lãng, đối diện với anh một hồi lâu, cuối cùng cười cười, nói: Được.
Công ty điện ảnh bên kia nói, có thể để Tống Dung tham dự cải biên kịch bản, Tống Ý Dung rất nhiệt tình, nhưng công tác cũng càng thêm vội.
Hai người tuy không tính là
"chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều", nhưng cũng không còn đêm đêm dựa vào nhau nói lời tâm tình như trước.
Vội vội vàng vàng, thời gian hồn nhiên trôi đi.
Mấy tháng sau, trận tuyết đầu tiên hạ xuống thành phố, trước mắt là một màu trắng thuần, nhánh cây cũng bị tuyết đè
cong eo.
Tống Ý Dung ngẩng đầu lên từ máy tính trước mặt, bị đầy trời bông tuyết làm ngây người, Chu Lãng pha một ly nước mật ong nóng đặt trên bàn của cậu, thuận tay ấn ấn bờ vai của cậu, nói:
"Em nghỉ ngơi một chút đi?"
Tống Ý Dung nhìn ngoài cửa sổ, nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!