Trước đó Chu Lãng đã xem qua vài chỗ cho thuê phòng, hôm nay đi cùng Tống Ý Dung để quyết định chọn chỗ nào, chủ yếu là chọn theo sở thích của cậu.
"Phòng này khá rộng, bố cục cũng tương đối hợp lý", Chu Lãng nói:
"Phòng ngủ ở đây lớn nhất trong số các phòng anh chọn, em ở đây sẽ tương đối thoải mái."
Tống Ý Dung xem qua mỗi nơi trong phòng, có chút rối rắm, nhưng vẫn nói:
"Chúng ta đi xem chỗ khác đi."
Xem qua vài chỗ, Tống Ý Dung đều không hứng thú lắm, cho đến khi nhìn thấy chỗ cuối cùng.
Chu Lãng vẫn như cũ, giới thiệu cho Tống
Ý Dung:
"Chỗ này thì hơi nhỏ một chút, nhưng chủ nhân trước đã bố trí nơi này rất ấm áp, bên cạnh phòng ngủ còn có một phòng sách nhỏ, phòng khách nhìn ra ban công, mùa đông ánh mặt trời có thể chiếu đến cả căn phòng."
Tống Ý Dung vừa nghe Chu Lãng nói vừa đi vào phòng ngủ, phòng ngủ không rộng lắm, còn chứa đầy đồ nội thất, sô pha lười màu xanh lá, ghế mây màu nâu nhạt, dưới chân trải thảm dạng ô vuông, bức màn màu xám nhạt và một cái cửa sổ nho nhỏ.
Tống Ý Dung hài lòng trong vòng một giây: Em thích chỗ này, cậu nâng mắt lên nhìn Chu Lãng, thanh âm lộ rõ sự vui vẻ.
Chu Lãng không quan tâm phòng ở như thế nào, chỉ cần có Tống Ý Dung bên cạnh là được nên cũng lập tức gật đầu,
"Được, chọn chỗ này đi, em thích là được."
Bởi vì thuê nhà nên việc bố trí, trang hoàng cũng không mất nhiều thời gian, người chủ của căn phòng cho người thu dọn sạch sẽ, quét tước, thông gió liền có thể dọn vào ở.
Sau khi ký hợp đồng thuê nhà với người chủ, trên đường về, Tống Ý Dung nói với Chu Lãng những ý tưởng của mình khi dọn qua nhà mới.
Khó được mà cậu hân hoan nhảy nhót, miệng ríu rít không ngừng như vậy.
Tống Ý Dung nói, muốn mua thật nhiều sách chất đầy lên giá sách, nếu Chu Lãng không ở nhà cậu có thể ngồi trong phòng sách đợi, đọc sách, vuốt mèo, sau đó đặt hai cái gối ôm ở cửa sổ nhỏ, nếu không có việc gì thì có thể ngồi đó ăn đồ ăn vặt,
ngắm cảnh đêm.
Muốn mua một tấm khăn trải bàn mới màu lam có hình gấu nhỏ, còn muốn đón Lỗ Lỗ qua, mua một cái nhà cây đáng yêu cho nó, bố trí cho nó một cái ổ thật xinh đẹp.
Đúng rồi, Tống Ý Dung nói đến một nửa thì quay người qua, xoa xoa vành tai Chu Lãng:
"Còn có thể mua hai cái ghế mây đặt ở ban công, đôi ta sẽ ngồi hóng gió, ngắm hoàng hôn, sẽ rất thoải mái đúng không anh?"
Lúc Tống Ý Dung nói, trong đầu Chu Lãng cũng xuất hiện những hình ảnh đó, tốt đẹp làm anh không thể tin được, lông mi chớp chớp, anh nhìn mặt Tống Ý Dung, cười nói:
"Ừ, chúng ta có thể cùng nhau lựa chọn."
Trên đường trở về, vừa vặn đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, Chu Lãng ngừng bước chân, lỗ tai bỗng nhiên hồng lên, ánh mắt nhìn Tống Ý Dung cũng trở nên thâm thúy hơn, Tống Ý Dung bị anh nhìn chịu không nổi, hỏi: Làm sao vậy?
Mí mắt Chu Lãng nhẹ rũ, tầm mắt dừng trên mặt Tống Ý Dung, Tống Ý Dung có cảm giác như có một khối đá nặng ngàn cân đè lên cậu làm cậu thở không nổi.
Nhưng không được bao lâu, ánh mắt Chu Lãng lại dời đi, nhẹ giọng nói:
"Tống Ý Dung, trời sắp tối rồi, đêm nay em có vội về nhà không?"
Tống Ý Dung li3m li3m môi khô khốc: Em cũng không gấp.
Em chờ anh một chút, Chu Lãng xoa xoa
đầu của cậu: Anh đi mua chút đồ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!