Chậu xương rồng nhỏ trên bệ cửa sổ được tưới nước cẩn thận, thân cây xanh mượt ngủ trong cái chậu nhỏ màu nâu, có vẻ rất đáng yêu.
Phương Văn Tú cầm bình tưới nước đi vào nhà, Chu Lãng đã về, thân hình cao lớn ngồi trong phòng khách nhỏ hẹp, đang dựa vào bàn viết gì đó.
Thấy vậy, bước chân Phương Văn Tú nhẹ hơn, không muốn gây ra tiếng động quấy rầy đến con trai nên yên lặng đi qua sau lưng.
Nhưng Chu Lãng vẫn nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại gọi bà: Mẹ.
Phương Văn Tú dừng bước: Sao vậy con?
"Công ty muốn điều con đến tổng công ty làm việc", Chu Lãng thả bút xuống:
"Tiền lương sẽ cao hơn nhưng chỗ làm hơi xa."
Phương Văn Tú không chút suy nghĩ:
"Con đi đi, khó được mà ban lãnh đạo xem trọng con."
Chu Lãng im lặng một hồi mới nói: Dạ.
Phương Văn Tú như đang suy tư gì, hỏi:
"Có phải con muốn thuê nhà ở không? Mẹ có tiền tiết kiệm, có thể giúp con đặt cọc trước."
Chu Lãng nói: Không cần, con có.
Phương Văn Tú nhìn anh, đột nhiên hỏi: Con đi một mình hả?
Chu Lãng rũ mắt, nói:
"Mẹ, mẹ muốn hỏi con có đi cùng với Tống Ý Dung không, đúng không?"
Phương Văn Tú bóp lòng bàn tay, im lặng, khuôn mặt cũng căng cứng.
Bà thật sự không thể chấp nhận được sự thay đổi này, đứa trẻ nhà ai mà không trưởng thành từng bước một, lớn lên, kết hôn, sinh con, quy củ mà bước theo con đường của thế hệ trước chứ?
Tại sao đến thế hệ của bà lại xảy ra chuyện như vậy?
Chu Lãng đứng lên, đi đến trước mặt
Phương Văn Tú, hơi hơi cúi đầu, thấp giọng gọi: Mẹ.
Đầu quả tim Phương Văn Tú run lên, hai tay nắm chặt vào nhau.
Chu Lãng nói:
"Con trai của mẹ không có một ưu điểm nào, thậm chí cái đơn giản nhất là tiền mà con cũng không có bao nhiêu, nếu không gặp được Tống Ý Dung, có lẽ con sẽ thật sự cô đơn ở địa phương này cả đời."
"Tống Ý Dung trời sinh nên được trải qua những ngày tốt đẹp, em ấy ở bên con chỉ có thể chịu khổ", thanh âm Chu Lãng bắt đầu nghẹn ngào:
"Nhưng em ấy vẫn theo con, có khổ sở cũng chấp nhận, không đòi hỏi bất cứ điều gì từ con."
Đôi mắt Chu Lãng rất ít khi đỏ lên khi đứng
trước mặt người mẹ của mình, hôm nay lại vì một người mà khóc, nhìn đôi mắt không khác lúc nhỏ bao nhiêu của con trai, trong lòng Phương Văn Tú đau đớn.
Chu Lãng trầm thấp mà mở miệng:
"Mà con, lại luôn làm em ấy khổ sở."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!