Chương 24: (Vô Đề)

Núi Khúc là địa điểm du lịch nổi danh nhất huyện này, bây giờ vẫn chưa đến mùa cao điểm du lịch nên không có nhiều người đến đây.

Nhưng đi từ chân núi lên cũng gặp được khá nhiều khách du lịch.

Từ nãy đến giờ, cái mũ lưỡi trai trên đầu Khâu Mẫn vẫn không được lấy xuống, vành nón che đi nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra phần cằm, khó chịu mà đi phía sau cùng.

Vương Tri Viễn đi lùi hai bước, chờ hắn nói: Bò hết nổi rồi à?

Khâu Mẫn nhấp nhấp yết hầu nói:

"Còn bò lên được, không cần anh chờ tôi."

Vương Tri Viễn cười cười, không nói tiếp, vặn nắp chai nước trong tay, uống một ngụm.

Sắp lên đến đỉnh núi, cầu thang ẩn trong cây rừng thưa thớt biến thành một cái hành lang dài uốn lượn, càng lên cao, độ ấm càng thấp, gió cũng thổi tóc rối tung.

Tóc Chu Lãng ngắn, gió cũng không thổi được cái gì, nhưng với Tống Ý Dung đã lâu chưa cắt tóc thì khác, vừa có gió thổi qua, phân nửa tóc bay loạn xạ, cậu kiên nhẫn mà vuốt ra sau tai.

Chu Lãng là người cẩn thận, lúc đi ngang qua một cửa hàng nhỏ thì đi vào mua chút

đồ ăn vặt, lúc ra khỏi cửa hàng thì trên cổ tay nhiều thêm một sợi dây buộc tóc màu xám.

Vương Tri Viễn mua một cây xúc xích nướng, vừa ăn vừa đứng ở cửa xem di động, Khâu Mẫn đút tay vào túi quần, một mình đứng ở ven tường, cúi đầu nhìn cái bóng của chính mình.

Chu Lãng đặt đồ ăn vặt lên tay Tống Ý Dung, hỏi cậu:

"Gió quá lớn, em muốn buộc tóc lên không?"

Tống Ý Dung ôm đồ ăn vặt, nói:

"Em không có dây buộc tóc."

Chu Lãng nâng cổ tay có dây buộc tóc lên như hiến vật quý, nói: Anh có.

Tống Ý Dung xoay người, đưa lưng về phía

Chu Lãng, để anh dễ dàng buộc tóc cho cậu, hỏi: Anh mới mua hả?

Ừ, Chu Lãng dùng ngón tay xuyên qua tóc của Tống Ý Dung, chải dọc theo chiều dài của tóc, tóc của cậu rất mỏng, sờ lên rất mềm, còn tỏa ra mùi hương nhàn nhạt.

Tay nghề buộc tóc của Chu Lãng cũng không tốt lắm, miễn cưỡng gom tóc lại một nắm, buộc thành cái đuôi ngựa ở sau đầu, Tống Ý Dung cũng không hề bắt bẻ, cảm nhận được động tác của Chu Lãng đã ngừng, liền thuận miệng hỏi: Được chưa anh?

Ừm, có lẽ là được…., Chu Lãng do dự nói.

Vậy là được rồi, Tống Ý Dung nói:

"Chúng ta đi thôi, hai người kia hẳn là cũng chuẩn bị đi."

Vương Tri Viễn ném cái que còn lại sau khi ăn hết xúc xích nướng vào thùng rác, lấy khăn giấy xoa xoa tay, xoay đầu giỡn với Khâu Mẫn:

"Khâu Mẫn, cười một cái coi?"

Khâu Mẫn đỡ đỡ vành nón, tâm tình không được tốt nói: Không cười.

Chu Lãng đi qua nói:

"Chúng ta đi tiếp đi."

Vương Tri Viễn lắc lắc cánh tay, kéo căng vòng eo nói: Đi thôi, đi thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!